Dương Tử uyển, Hàn gia.
"Phúc bà bà, ngươi nói thật sao, Hàn Vũ ca còn sống trở về rồi ư?" Một cô bé xinh xắn như tiểu tinh linh đang kinh hỉ nói với một lão ẩu, đôi tay nhỏ đang giật giật tay áo lão ẩu.
"Đúng vậy tiểu thư, lão nô nghe được bọn hạ nhân ở nghị sự đường nói vậy." Phúc bà vui vẻ trả lời.
Cô bé nghe vậy thì nhảy tung tăng, khua tay múa chân vì vui sướng, rồi đột nhiên đứng chống nạnh lại nói:
"Hứ, còn sống về mà không đến tìm ta, Vũ ca thật là không coi bằng hữu ra gì."
"Tiểu thư, Đại thiếu gia trở về dĩ nhiên phải qua chỗ gia chủ trước, đấy là chuyện tất nhiên mà, có khi một lát nữa Đại thiếu gia sẽ qua tìm tiểu thư cũng nên." Phúc bà bà cười hà hà.
Vị tiểu thư này, từ ngày Đại thiếu gia mất tích, lúc nào cũng thấy buồn rầu lo lắng, hoàn toàn không hợp với độ tuổi, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Mà nay, tinh thần đã phấn chấn, hoạt bát hơn rất nhiều, khiến cho bà cũng cảm thấy mừng thay cho chủ nhân.
"A, không được, Vũ ca vừa về còn mệt, thân thể huynh ấy yếu như thế, sao có thể để huynh ấy đi tìm ta, vẫn nên là ta chạy qua Dạ Vũ uyển thì hơn."
Nói rồi, cô bé bước vội ra ngoài.
Trong Dương Tử uyển trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu sắc đa dạng, lúc này, trời đã dần lên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống vườn hoa tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Trong khung cảnh ấy, một thiếu niên mặc trường bào màu trắng đang đứng ngắm một đóa cẩm tú màu tím, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nhìn thấy thiếu niên ấy, tiểu cô nương ngẩn người, mắt chực ướt, kêu lớn rồi chạy tới:
"Hàn Vũ ca ca!"
Hàn Vũ quay lại, dang tay ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, cười nói:
"Ngọc Linh của ta cao thêm rồi."
"Hu hu, ta tưởng không bao giờ gặp được huynh nữa." Dương Ngọc Linh ôm chặt Hàn Vũ nỉ non.
"Được rồi, không phải ta đã trở lại đây sao, muội buông ra kẻo ta tắc thở bây giờ." Hàn Vũ nói, tay khẽ vỗ mông Dương Ngọc Linh.
"Xong chưa, đi nhanh còn về ăn cơm." Hàn Thiếu Du thò đầu nhìn qua cửa gỗ của Dương Tử uyển, hô lớn.
Dương Ngọc Linh bất ngờ, vội buông Hàn Vũ ra, má hơi ửng đỏ nói:
"Thiếu Du, tên hỗn đản này, sao ngươi lại tới đây?"
"Hắn đi với ta." Hàn Vũ nhanh miệng trả lời.
"Ngươi biết Hàn Vũ ca trở về vậy mà ko qua nói cho ta, ngươi không coi ta ra gì phải không?" Dương Ngọc Linh lườm Hàn Thiếu Du.
— QUẢNG CÁO —
"Được rồi, bà cô của ta, giờ cả bọn đi qua Luyện Võ trường, cô có đi cùng không?" Hàn Thiếu Du đành xuống nước lảng tránh.
"Đi, đi chứ, nhưng bình thường ngươi có bao giờ chủ động qua Luyện Võ trường đâu, Hàn Vũ ca cũng đâu có tu luyện được, sao phải mất thời gian qua đó làm gì?"
Dương Ngọc Linh khó hiểu nghiêng cái đầu, bĩu môi hỏi.
"Hàn Vũ ca chữa khỏi kinh mạch rồi, giờ có thể tu luyện bình thường, cô chưa biết sao?" Hàn Thiếu Du cười hăng hắc.
Dương Ngọc Linh ko để ý đến hắn, quay vội sang Hàn Vũ mừng rỡ:
"Là thật sao ca ca?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!