Chương 14: Đào Thoát (1)

Giết xong gã mặt sẹo cùng toán lính canh gác khu lồng giam, Hàn Vũ ra hiệu cho toàn bộ phạm nhân trốn ra.

Hắn dẫn theo tổ một, lúc này đã có bốn người được trang bị vũ khí cộng với quần áo trá hình, tiếp cận dần kho vũ khí.

Hàn Vũ cẩn thận thả thần thức để dẫn mọi người tránh né các đội tuần tra một cách an toàn, hắn cũng không dám tùy tiện dò tìm quá xa tránh cho có cao thủ phát hiện ra.

Kho vũ khí thực chất chỉ là một gian nhà lớn chừng hai trăm mét vuông, được đặt tách biệt cách khu nhà chính chừng ba trăm mét.

Khi Hàn Vũ tiếp cận, hai tên canh gác đang ngồi cười nói chém gió với nhau để giết thời gian.

Đối với bọn chúng, cái kho vũ khí nằm sâu trong trại là nơi gần như không thể xảy ra chuyện gì.

Nếu có kẻ địch tấn công, chúng phải vượt qua tầng tầng lớp lớp canh phòng ngoài kia.

Còn nếu có địch dạ tập, bọn chúng sẽ trực tiếp nhằm tới cái đầu của các thủ lĩnh như trại chủ, hay các đội trưởng chứ ăn trộm mớ vũ khí bình thường này làm gì.

Chính vì vậy, việc canh phòng kho vũ khí luôn được xem như là hình thức, Tần Vân Hải cũng biết việc này, nhưng hắnkhông quan tâm, thậm chí coi nhẹ.

Hàn Vũ thi triển Thủy Thượng phiêu, cả người ma mị không chút tiếng động lướt đến gần hai tên lính gác.

Tâm niệm khẽ động, hắn bắn ra hai thủy cầu chụp thẳng vào đầu của hai tên lính, hai tên giật mình chưa kịp phát ra tiếng kêu nào đã gục xuống dưới lưỡi đao của Hàn Vũ.

Thành công chiếm được kho vũ khí, đoàn người được trang bị đầy đủ.

Tuy nhiên giờ mới là lúc nguy hiểm, Hàn Vũ tách đoàn, một mình âm thầm chạy đến ngọn tháp canh.

Trên tháp luôn luôn có bốn tiễn thủ luân phiên túc trực. Thành viên tổ một đã tản ra lẫn vào trong khu trại.

Màn đêm im phăng phắc nhưng lại chứa đựng một áp lực nặng nề.

Trên ban công của nhà chính, hai tên võ giả đang ngồi uống rượu với nhau.

Chợt một tên nhận ra điều gì đó: "Đoạn huynh, hình như có mùi máu."

"Vân đệ có khi nào say rồi chăng, biết đâu là huyết khí từ nhà bếp thì sao?" Đoạn Thiên Minh nói.

Đoạn Thiên Minh và Vân Dương là hai trong số sáu tên đội trưởng dưới trướng Tần Vân Hải.

Vân Dương lúc này cho là không đúng, hắn quả quyết: "Mùi máu này còn mới, rất có khả năng xảy ra chuyện rồi. Ngày mai là đại sự của đại ca, đệ muốn đi kiểm tra một phen."

"Được, để ta đi cùng đệ." Đoạn Thiên Minh nhất trí.

Hai gã tạm dừng cơn say, rồi đi về phía nhà kho.

Một ánh lửa lóe lên, ngay sau nó, lửa bùng thêm nhiều chỗ.

Thoáng chốc, phân nửa trại đã phát hỏa, người chạy ra hoảng loạn, nơi nào cũng vang lên tiếng chữa cháy.

"Chuyện gì xảy ra?" Đoạn Thiên Minh tóm vội một tên lâu la đang chạy qua hỏi.

"Bẩm Đoạn gia, có phía nhà bếp cùng kho lương bị cháy, lại thêm mấy điểm nữa bên khu nhà ở của các anh em, có khả năng chúng ta bị tập kích ạ." Tên kia lắp bắp trả lời.

"Kẻ nào to gan vậy, các ngươi đã thông tri cho các đội trưởng khác chưa?" Vân Dương quát hỏi.

Lúc ấy, một tên lính hoảng sợ chạy vào báo: "Báo! Bẩm hai vị đội trưởng, phát hiện… xác của… Mã đội trưởng."

"Đại sự không ổn rồi." Đoạn Thiên Minh cau mày nói nhỏ rồi lớn tiếng ra lệnh: "Truyền lệnh ta, tất cả các ngươi kết thành tổ ba người, bắt buộc phải biết mặt nhau, đứng yên tại chỗ, kẻ nào di chuyển, chém."

"Vân lão đệ, phiền ngươi dẫn một đội cứu hỏa đi dập lửa, ưu tiên chữa cháy các nơi quan trọng trước, còn lại tùy cơ ứng biến, ta đi thông tri trại chủ." Đoạn Thiên Minh tiếp tục quay sang nói với Vân Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!