Hai mắt cô mở lớn nhìn anh, ra sức giãy giụa, có hơi kinh hoàng.
"Chú...! Em biết sai rồi.
Hãy tha cho em!".
Nhiếp Nghi vỗ vỗ lên khuôn mặt ngây thơ của cô.
"Băng, đã quá trễ!".
Anh cúi đầu, bú mút ngực cô như một đứa trẻ.
Hai ngón tay ra ra vào vào bên trong cô không ngừng gia tăng tốc lực.
Lâm Băng oằn mình, cô thật sự chịu không nổi.
Hai bầu ngực non mềm run rẩy.
Đầu gối không ngừng va vào nhau.
Cô khó chịu mà ê a mãi.
Nhiếp Nghi mút hai bên ngực cô còn chưa đủ, còn cúi người, nâng hai chân mềm của cô lên, tàn ác hôn lên hai mép môi mỏng manh đỏ thắm, lưỡi nhám theo hai ngón tay trườn vào, mạnh nhẹ khiêu khích.
Hai chân cô co quắp.
Cả người giật lên như dính điện, Nhiếp Nghi lại chuyển lên hôn nuốt hai hạt đậu mẩy.
Hai ngón tay cật lực đâm xuyên vào bên trong.
Còng sắt bị hai tay Lâm Băng giật mạnh một cái, hạ thân co rút không ngừng.
Mật dịch tuôn ra xối xả.
Cô kêu rên như đang khóc.
"A....!A...! Chú...".
Lâm Băng cong oằn người, rồi xụi lơ đi.
"Khi bị bọn chúng sờ soạng, em có rên rỉ thế này không?".
Nhiếp Nghi nhả ra đầu ngực đỏ thẫm đã bị se đến cứng ngắc của cô.
Nước đọng lại trên đó vừa man mát vừa ngưa ngứa.
"Dạ không...!A...! Em chỉ thích được chú chạm vào thôi...".
Nhiếp Nghi thô lỗ, cắn phập một cái, Lâm Băng đau đớn thét lên.
"Suỵt! Chỗ này còn có người!".
Hai con ngươi anh đã đen như bị quỷ nhập.
Anh đùa vậy còn chưa đủ, tháo còng sắt khoá tay cô, ra lệnh.
"Băng, đến lượt em.
Đêm nay em chọc giận tôi thì hãy hầu hạ tôi cho tốt!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!