Mãi đến lúc Lâm Băng xụi lơ ngất đi dưới thân anh, Nhiếp Nghi mới chịu dừng lại. Anh thở dài, còn chơi chưa đủ. Nói sao thì, sức lực cô không cần so với anh, so với người thường thôi cũng quá là yếu ớt.
Nhiếp Nghi ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, phát dục lần cuối. Sau đó thì bế cô vào nhà tắm giúp cô rửa ráy. Nơi đó đều đã bị anh chơi đến mức sưng tấy khó nhìn. Hẳn sẽ đau...
Anh quyết định để cô ngâm trong nước ấm một lúc để giãn cơ, trong khi anh đi dọn dẹp lại giường chiếu đã bị bọn họ làm ướt một mảng lớn.
Điều Nhiếp Nghi không ngờ nhất chính là trông thấy có vết máu dính trên lớp drap. Anh không phải nhìn nhầm đấy chứ?
Không thể nào! Đây là lần đầu tiên của cô?!
Kỳ thực lúc đầu đâm vào, hình như đúng là đã đâm thủng mất thứ gì đó. Lâm Băng còn rất khít...
Anh đem ga trải giường ném vào trong máy giặt rồi lau khô người, bế cô về giường. Lớp da thịt mềm mỏng trên người cô đều bị anh giày vò đến tím đỏ hết cả lên. Nhiếp Nghi ăn năn, thấy mình có hơi tàn nhẫn.
Suy cho cùng, Lâm Băng chỉ mới lớn hơn một đứa trẻ một chút thôi. Anh hơn cô đến tận mười sáu tuổi...
Có đôi lúc, anh thực sự nghĩ rằng mình đã quá hà khắc với cô. Lâm Băng nói đúng, anh không có quyền gì để phán xét cô.
Chính anh cũng không biết, đêm nay bản thân đã nổi điên cái gì nữa. Là điên cái cách mà cô liều mạng để bảo vệ Lưu Giang ư? Anh thật sự muốn giữ cô lại bên mình.
Lâm Băng nhỏ nhắn cuộn tròn mình trong chăn. Hai mắt nhắm nghiền, hai má phúng phính trắng nõn, ngây thơ hiền lành không biết để đâu cho hết. Khuôn miệng nhỏ chúm chím hơi cong lên.
Nhiếp Nghi không kiềm được mà hôn đến. Vậy mà anh còn nghĩ, chỉ cần ăn cô xong rồi, cả thèm chóng chán rồi, mớ cảm xúc này sẽ không làm phiền đến anh nữa.
Ai dè mỗi lúc một phiền hơn...
Anh không chỉ si mê thân thể xinh đẹp của cô mà còn si mê cả đôi môi ngọt lịm mang theo vị anh đào kia của cô nữa.
Thật là quá phiền...
Dục vọng của anh sau khi ăn cô xong chỉ có lớn hơn chứ không hề có dấu hiệu tan biến.
Lâm Băng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của Nhiếp Nghi. Bàn tay hư hỏng của anh còn áp chặt lên một bầu ngực của cô, khiến cô không cách nào thở nổi.
Tuy nhiên, cô không ghét cách bọn họ tỉnh dậy như thế này.
Bỗng nhớ đến mấy ngày trước đã trông thấy anh cùng Chính Lan đi ăn với nhau, Lâm Băng khó tránh cảm thấy tủi thân.
Hiến dâng hết mọi thứ cho anh thì đã sao chứ? Trong mắt anh cô chỉ là một hạng gái tuỳ tiện, dù là một nụ hôn hay một đêm cũng đều rẻ tiền như nhau.
Lâm Băng cụp mi, khó chịu trong lồng ngực mà sụt sịt khóc.
Nhiếp Nghi vừa tỉnh dậy thì đã thấy mỹ nhân trong tay khóc đầy kinh diễm. Dưới quần anh lục đục muốn nổi dậy. Hơn nữa gò thịt dưới tay mềm mịn mê người.
"Băng, em ngoan..."
- Giọng anh khàn lạc đi vì dục vọng - "Đừng khóc như vậy, anh sẽ không kiềm chế được...".
Nói vậy nhưng tay lại không nhịn được mà bóp lấy bầu ngực sữa căng đầy của Lâm Băng.
"Chú..."
- Cô nức nở.
Cổ áo bị xô lệch mở rộng ra. Hai gò ngực đẫy đà nhộn nhạo. Hai điểm ngọc cứng đỏ sưng to mê người. Nhiếp Nghi cúi người, bú lấy một bên ngực cô.
Lâm Băng vừa khóc vừa run rẩy. Giữa hai chân cô vẫn còn đau lắm... Nhưng chắc Nhiếp Nghi cũng chẳng quan tâm.
Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến điên rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!