"Đi? Cô nghĩ bây giờ cô còn đi được nữa sao?"
Gân xanh trên thái dương của Nhiếp Nghi nổi lên một mảng. Đôi mắt ưng nheo lại, càng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Lâm Băng sợ sệt đến muốn khóc.
Dàn cảnh sát cũng chưa từng trông thấy Nhiếp Nghi sát khí đằng đằng như vậy, vội vàng lùi xa mấy bước.
"Lâm Băng, cô thật sự nghĩ tôi, hay cả dàn cảnh sát này là trò đùa thử trí mưu mẹo của cô ư? Tôi biết cô không coi ai ra gì, cô đất không sợ, trời không sợ. Quỷ ma cũng không đọ lại nổi cô. Cô thật sự tưởng tôi nhìn không ra cô là thứ gì ư? Hay cô nghĩ tôi không có cách gì để trị cô?".
Lâm Băng trân trân nhìn bộ dạng hung tợn doạ người của Nhiếp Nghi.
Môi cô mím chặt.
Cô trong mắt anh là thứ gì?
"Nói cho cô biết. Tôi không bao giờ có thể nào có tình cảm với cái loại mưu mô xảo quyệt như cô!".
Lâm Băng gật gật đầu.
Câu này không phải cô mới nghe lần đầu. Hơn nữa, cô cũng biết trước cô đối với anh chính là loại người không bằng sát nhân đó.
Bộ dạng điềm tĩnh, hiểu chuyện kia của Lâm Băng, ngược lại càng chọc điên Nhiếp Nghi hơn.
Anh túm lấy tay cô. Khung tay rắn chắc ép sâu vào đến tận xương tuỷ.
Đám cảnh sát đứng ngoài khiếp sợ, không dám lên tiếng, chỉ biết trông theo bóng một nam một nữ ướt sũng đang gấp rút rời khỏi đó.
Con đường lớn ở quảng trường đều ngợp người. Ánh sáng của các loại đèn lung linh chiếu rọi. Trong một khung cảnh đẹp đẽ nhường này, nhưng Lâm Băng trái lại, chẳng có lấy một chút ấm áp nào trong tim.
Cô không biết Nhiếp Nghi định làm gì... Cô càng sợ mình hiểu anh quá rõ...
Cánh cửa xe bị anh mở tung ra. Lâm Băng bị nhồi vào trong đó. Cô biết những chuyện mình vừa làm thật sự rất tác oai tác quái, cô không hi vọng anh hiểu, nên cứ lẳng lặng ngoan ngoãn không chút chống cự đi theo anh.
Cùng lắm thì chết...
Lâm Băng cũng không nghĩ được thứ gì kinh khủng hơn thế.
Nhiếp Nghi thấy cô trong gương chiếu hậu. Loáng cái đã đọc được hết mớ suy nghĩ trong đầu cô. Chân anh đạp bàn ly hợp. Máy sục sịch bật nổ. Chiếc xe Jeep đen phóng đi giữa màn đêm.
Lâm Băng còn nghĩ anh sẽ đưa cô về đồn cảnh sát, lại không ngờ anh đưa cô về nhà của anh.
"Chú... Sao chúng ta...?".
Não cô nghĩ không thông. Nhưng nhìn vẻ mặt hằm hằm của Nhiếp Nghi hiện tại, cô biết sẽ là một ý tồi khi không chịu nghe lời anh.
Có thể anh muốn đi thay quần áo?!
Nhắc đến quần áo, Lâm Băng bỗng thấy lạnh.
Cô xoa xoa bắp tay của mình, đi theo Nhiếp Nghi vào trong thang máy. Mùi nước sông bây giờ đúng là không dễ ngửi. Lâm Băng không biết khi nào mình được tắm, lại không ngờ, điều đầu tiên Nhiếp Nghi làm sau khi vào căn hộ chính là ném cho cô một bộ đồ khô ráo.
Hơn nữa, còn là đồ của cô. Sao vẫn còn đồ của cô bị sót lại đây? Còn là đồ ngủ, chính là bộ hôm cô bị sốt đó. Lẽ nào bị để quên trong máy giặt ư?
Nhiếp Nghi đi mất vào căn phòng kia của anh, chừa lại cho cô phòng ngủ chính.
Vốn đã từng sống ở đây, đáng nhẽ Lâm Băng không nên cảm thấy xa lạ như vậy. Không biết vì sao mà lần này từ mặt sàn đến không khí nơi đây đều mang lại một cảm giác rất khác lạ.
Trong phòng tắm, những lọ sữa tắm cũ của Lâm Băng vẫn còn để ở đây. Cô đang băn khoăn là tại sao Nhiếp Nghi vẫn chưa vứt hết đi? Những chai lọ này vì còn lại rất ít nên Lâm Trung đã không thèm mang theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!