Chương 34: (34)

Lâm Trung không hài lòng về tình trạng của Lâm Băng. Cô mỗi lúc một héo mòn như một cái cây không còn chút nhựa sống, gầy guộc, xác xơ đến không nhận ra nữa. Chứng mất ngủ của cô ngày một nghiêm trọng.

Lâm Trung nói đến tết Trung thu sẽ đưa cô đi xem mắt chị dâu. Nghe nói vậy, Lâm Băng liền nghĩ, chắc ngày đám cưới của Lâm Trung không còn xa nữa. Anh bây giờ mới bao nhiêu tuổi đâu chứ?

Thật ra Lâm Băng có thể đã kết hôn trước anh. Vậy nhưng... Cô bất giác nhớ đến Lưu Giang. Không biết hiện giờ anh sống có tốt không?...

Đêm Trung thu, ở trên quãng trường thành phố sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng hoành tráng. Bên bờ sông đều toàn bộ được treo đèn lồng rực rỡ. Sẽ có những dải hoa đăng nổi dọc trên lòng sông trôi lãng đãng. Ngoài ra còn có một sân khấu được dựng lên cực kỳ công phu, nghe nói đêm nay sẽ có những nghệ sĩ nổi tiếng hoá trang lên biểu diễn.

Hàng quán ở khu quảng trường lớn nhân dịp này cũng cực kỳ tấp nập xôn xao. Nghe nói nhà hàng đều đã chật kín chỗ, ngay cả nhà hàng nằm trên toà tháp cao nhất có thể nhìn xuống chỗ này cũng đã hết bàn từ ba tháng trước.

Lâm Trung dặn cô cứ đến quảng trường trước. Anh sẽ đón chị dâu đến sau.

Lâm Băng mặc một chiếc váy hoa đơn giản. Mái tóc búi cao. Vai cô đều đã gầy đến mức trơ xương. Lâm Trung trông thấy đều sẽ nhíu mày một cái. Cô lượn lờ khắp quảng trường trong lúc chờ Lâm Trung.

Ở một nơi tráng lệ thế này, nơi tụ hợp đông người nhất dĩ nhiên sẽ là mấy cây cầu đá cổ bắc qua dòng sông rợp ánh đèn. Bên dưới thậm chí còn có không ít những chiếc thuyền gỗ nối đuôi nhau đi bên dưới. Trông không khác gì cảnh tượng trong các bộ phim cổ trang là mấy.

Lâm Băng đứng giữa cầu, soi mình xuống dòng nước đen phẳng lặng bên dưới. Xưa nay cô vẫn luôn sợ nước, nên chưa từng học bơi. Ám ảnh từ những câu chuyện quá khứ lâu lâu vẫn đuổi theo cô như hình với bóng.

Đang ngẩn ngơ trên cầu, trông theo các cặp đôi đang quấn lấy nhau. Bỗng một cậu bé từ đâu chạy đến, lay lay gấu váy của cô.

"Chị ơi, có người gửi cho chị cái này!".

Cậu bé kia chỉ mới tầm tám tuổi. Gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh rất đáng yêu. Trên tay cậu cầm một cái lồng đèn nhỏ, còn kèm theo một tờ giấy.

[Băng Băng, trung thu vui vẻ!]

Lâm Băng vừa ngẩng đầu đã không còn thấy cậu bé kia đâu nữa. Người đi lại trên cây cầu này quá đông. Cô bàng hoàng nhìn ngang dọc, đều không thấy Lưu Giang đâu cả.

Sao anh có thể chỉ để lại cho cô một bức thư mà không nói tung tích gì được chứ? Tại sao không thể mang cô đi theo?

Lâm Băng chạy vội xuống cầu, len giữa dòng người vội gọi.

"A Giang! A Giang!".

Làm ơn đưa em theo! Làm ơn đưa em theo đi mà A Giang!

Mắt cô không ngừng lục tìm bóng hình anh khắp mọi nơi, kết quả tìm không thấy. Rồi bỗng cô quét được một bóng người rất quen thuộc, một thân áo đen. Dáng hình hơi gầy, cao dong dỏng, tướng đi kiêu ngạo bất cần, rất giống Lưu Giang.

Lâm Băng vội vàng đuổi theo. Bên hai bờ sông liên tục bắn pháo. Người kia leo lên một chiếc thuyền. Dòng người đông đúc cản cô lại khiến cô không kịp chạy theo.

Một chiếc thuyền khác xuôi theo làn nước, chậm rãi đi tới, khách còn chưa xuống hết, Lâm Băng đã nhanh nhẹn nhảy lên thuyền.

"Bác ơi, bác mau chèo đi! Giúp cháu đuổi theo con thuyền đó!"

- Cô thúc giục người lái đò mau đuổi theo.

"Cô gái à, không được đâu. Quy định ở đây là phải nhận từ đủ năm khách trở lên mới được chèo đi!".

"Bác ơi, bác phải bồi thường bao nhiêu. Bác phải chèo bao nhiêu lần thuyền hôm nay, cháu sẽ trả hết cho. Cháu sẽ trả hết cho có được không?".

Lâm Băng còn đang nài nỉ bác lái đò mau đuổi theo đi thì có người đi tới bên cạnh.

"Cảnh sát đây!"

- Huy hiệu chìa ra - "Mau chèo đi!".

Lâm Băng ngước mặt. Bóng hình cao lớn bao phủ lấy cô. Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương của gỗ và quế. Lưng anh rất to và dài, giống như một tảng núi đá lớn, dựng lên trước mặt. Sống mũi nghiêng vừa cao vừa thẳng đầy mạnh mẽ.

Cô không tin được là Nhiếp Nghi thật sự đang ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!