Lâm Băng xoay người.
Lạnh... Cô thấy lạnh quá...
Cố nhấn cả người vào trong chăn nhưng chẳng đỡ hơn chút nào, tay cô quơ quàng, tìm được một cỗ hơi ấm nằm ngay cạnh bên. Chẳng suy nghĩ gì, liền nhào vào đó.
Người kia chầm chậm giơ tay, kéo chăn, bao bọc lấy cô, ôm kín vào lòng. Thật ấm... Thật dễ chịu...
Nhưng mà ai?
Cô lờ mờ mở mắt, hé nhìn người đàn ông ở trên đỉnh đầu. Bộ não đập đinh đinh hệt như sắp bong ra.
"Em tỉnh rồi?!".
Là Nhiếp Nghi!
Cô hoảng sợ định rút tay về thì đã bị anh kẹp chặt lấy.
"Xin... Xin lỗi...".
"Xin lỗi gì chứ? Tiếp tục đi. Tôi không phiền!".
Bàn tay lớn của anh sờ trên mặt cô, lành lạnh, mang theo một chút thô ráp khiến người ta nhộn nhạo. Trái ngược với làn da mịn màng của cô. Lâm Băng thoáng ngẩn ra.
"Em hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng. Có muốn ăn gì? Hay có khó chịu không?".
Nếu là Lưu Giang ở đây, Lâm Băng chắc chắn đã làm nũng một phen. Nhưng... đây lại là... lại là...
"Em... không sao..."
- Giọng cô khản đặc.
Có phải nói ra một câu thôi đã thấy khó chịu. Lâm Băng muốn duy trì khoảng cách với anh. Đôi môi trắng bệch, khô đến mức bong tróc thành từng mảng bị anh sờ đến.
"Tôi đi lấy nước cho em nhé!".
"Dạ...".
Thân nhiệt bên cạnh rút đi, cõi lòng Lâm Băng chợt thấy mất mát. Tuy rằng chỉ thoáng qua, cô biết chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Nói bà Lữ Lang trở trời thích cô còn đáng tin hơn chuyện anh thích cô.
Nhiếp Nghi thích cô nổi ư?
Có đôi khi, anh chỉ thấy cô xinh đẹp, muốn lợi dụng gì đó. Đàn ông chẳng phải đều vậy?! Mới lạ thì ham muốn, chơi chán rồi thì bỏ.
Đèn ngủ vàng vọt được bật lên. Tia sáng yếu ớt lan rộng khắp căn phòng, soi lên cái bóng tất bật của Nhiếp Nghi đang chạy đi lấy nước ấm và thuốc cho cô. Bóng lưng anh thẳng tắp, vững chãi khuất sau cánh cửa rồi nhanh chóng trở vào.
Viên thuốc nằm trên tay anh, trông nhỏ bé một cách đáng thương. Lâm Băng nhặt chúng ra khỏi bàn tay anh, nhét vào trọng miệng. Dáng vẻ vội vàng, lúng túng không thể nào giấu được.
"Em căng thẳng gì chứ? Coi tôi là ma quỷ à?".
"Không có...".
Cô suýt thì sặc nước. Cổ họng bị kinh động, ho lên khù khụ từng cơn. Cô oằn người chống đỡ, buồng phổi co rồi bung như muốn nổ tung ra.
"Vậy còn nói không có?".
Nhiếp Nghi vỗ vỗ rồi xoa lưng cho cô. Mặt lụa trơn láng áp vào tấm lưng mỏng nóng hổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!