Chương 15: (15)

Luật chơi của trò kia rất đơn giản. Trong cái túi bảo bối của Vương Duẫn sẽ có hai lá bài. Vương Duẫn đã lựa một cây bài lỗi, hai mặt đều là mặt sau của lá bài. Còn Lâm Băng là quân Joker. Hai người sẽ luân phiên nhau bốc. Ai bốc trúng quân bài mình chọn đủ mười lần trước thì sẽ thắng.

"Trò chơi của trẻ con!"

- Lưu Giang bức bối than phiền.

Ai mà chẳng biết trong đây chắc chắn có bẫy?

Nhìn thì có vẻ bình thường. Trên thực tế, quân bài của Vương Duẫn có hai mặt đều là mặt sau của lá bài. Cô ta hoàn toàn có thể bốc được quân Joker và đưa ra mặt sau để thành cô ta thắng.

Trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người, Vương Duẫn tỏ ra rất nghĩa hiệp.

"Chị bốc trước đi!".

Mỹ nhân hoa lệ trước mặt, hai mắt cong cong. Nốt ruồi trên cánh mũi càng thêm táo tợn mê hồn. Tà váy xẻ dài để lộ hai chân thon dài vắt chéo. Hai tay ngọc khoanh trước ngực. Hoàn toàn không nhìn ra được có chút mảy may lo lắng.

Lượt đầu, Lâm Băng thò tay vào túi, bắt được quân bài lỗi. Bàn tay búp măng, thon dài nâng lá bài lên. Móng tay dài sắc nhọn vuốt dọc lên cạnh bài, đầy tiếc nuối, đặt lên trên bàn.

Nữ tiếp viên hô to.

"Lượt đầu tiên, cô Lâm Băng không ghi điểm!".

Cái túi được chuyền qua cho Vương Duẫn. Cô ta vừa bốc đã được ngay một điểm. Cái miệng kiêu ngạo đầy ý thách thức nhoẻn lên.

"Đáng tiếc thật đấy. Xem ra người nào đó thật sự không có đức rồi!".

"Cô Vương nói như đã biết trước kết quả của trận đấu rồi vậy. Quân bài cũng là do cô lựa, có phải đã có chiêu trò gì đó ở đây rồi không?".

Lâm Băng đang chừa cho cô ta một đường lui.

Thế nhưng có người hoàn toàn không biết điều, một lòng phá hoại cô đến cùng.

"Lừa cái gì chứ? Mọi người đều đang ở đây, tận mắt chứng kiến. Ai có thể lừa được chị? Bản thân vô đức thì còn trách ai được!".

Lữ Lang nóng lòng không kém, lên tiếng hùa theo.

"Đúng đấy! Mày trách ai được. Rõ ràng luật chơi rất công bằng! Đừng có không biết điều như thế!".

"Tôi không muốn chơi nữa!"

- Lâm Băng nói.

Cả hai mẹ con kia lập tức hốt hoảng.

"Này! Đừng có mà lật lọng như thế! Đã chơi rồi thì chơi cho đến cuối luôn đi. Đừng có giở cái thói đó ra. Kể từ khi sinh mày ra, tao đã luôn biết chính mày là một con sao chổi đen đủi, không làm được tích sự gì cho đời. Tao hối hận vì đã sinh mày ra lắm rồi. Mỗi lần nghĩ đến mày, tao đều thấy uất ức không chịu được, tại sao lại sinh mày ra chứ? Đáng nhẽ lúc mày ra đời, tao nên ném mày ra đường cho chó ăn".

Cổ họng Lâm Băng nghẹn ngào. Cô cố nuốt xuống.

Quả là một người mẹ tốt!

"Lỡ tôi chơi thắng thì hai người biết phải làm sao đây?".

"Thắng được đã thì hẵng nói"

- Lữ Lang đe nẹt cô - "Mày làm gì có cửa để mà so với Vương Duẫn nhà tao? Cái gì nó cũng đều tốt hơn mày!".

Hàng mày mỏng của cô hơi nhíu nhíu lại. Hàng mi dài rũ xuống, che đi đáy mắt long lanh.

"Ừ... Vậy được rồi! Mấy người không hối hận là được".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!