Chương 12: (12)

Do sức khoẻ mỗi ngày một yếu ớt nên Lâm Băng đã tập thói quen ăn ở lành mạnh, sinh hoạt đúng giờ từ rất sớm. Đáng tiếc, kể từ hôm qua thì cô lại bắt đầu trằn trọc, khó ngủ. Vốn định về nước, làm lại cuộc đời, thoát khỏi các bác sĩ rồi thì ngay lập tức, cô hiểu ra, bản thân không thể sống thiếu họ được.

Vào lúc cô cuối cùng đã có thể chìm vào trong giấc ngủ thì bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức. Mơ màng dụi mắt thì đột nhiên ở bên giường rung lên một cái chấn động. Một vật gì đó cứng như thanh gỗ đập xuống người khiến cô đau điếng, bật ra tiếng.

"A!".

"Ai ở đó?".

Giọng này...

Lâm Băng còn chưa hết hoảng loạn thì đèn đã bật sáng. Một thứ gì đó lạnh như sắt thép nhấn vào huyệt thái dương. Tiếng kéo chốt an toàn và lên nòng lạch cạch bên tai. Mắt cô tối sầm đi.

"Lâm Băng? Sao cô lại ở đây?".

Nhiếp Nghi thu súng lại, trông thấy người con gái nằm trong chăn đang tự ôm lấy mình, cuộn tròn né tránh, bao bọc lấy thân thể. Anh cố vươn tay ra.

"Lâm Băng, là tôi. Nhiếp Nghi...".

Anh đã làm cô sợ?

Đầu ngón tay anh vừa chạm đến thì Lâm Băng đã hốt hoảng hất đi. Vào lúc này, hai mắt mở ra, ánh đèn vàng tràn vào, gương mặt lãnh đạm của Nhiếp Nghi lờ mờ hiện ra, cô mới hiểu là mình đang làm gì...

"Xin... Xin lỗi...".

Hai tay Nhiếp Nghi chống lên eo. Vẻ mặt lo lắng kia lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt ác bá, lạnh lùng như mọi khi.

"Cô làm gì ở đây?".

Lâm Băng ngớ ra.

"Đây... là nhà của em...".

"Nhà của cô? Từ lúc nào nó là nhà của cô rồi chứ?".

Cô chợt nhớ ra, bà lão hồi chiều có nói rằng, con trai bà chưa hay biết gì. Vậy... Nhiếp Nghi chính là người con trai đó?!

Lâm Băng vội đứng dậy, rời khỏi giường. Đằng nào thì ở chung với một người đàn ông chung một phòng, trong tư thế này, có không phù hợp lắm...

"Mẹ chú đã bán căn hộ này cho em...".

Mắt anh nheo lại. Lúc cô ở trên giường tuy trạng thái không phù hợp nhưng còn có tấm chăn che kín. Bây giờ đột nhiên bước xuống giường, bao nhiêu da thịt giấu trong lớp váy ngủ lụa mỏng manh đều lọt hết vào đáy mắt.

Cô gái cách anh một chiếc giường. So với lúc cô trang điểm như biến thành một con người khác, Lâm Băng lúc này trông càng thuần khiết, động lòng người hơn. Trông cô gồng thành bộ dạng cứng rắn, mạnh mẽ, nội tâm lại yếu ớt, bất lực hơn bất cứ ai, Nhiếp Nghi thật thấy tội nghiệp.

Cô không hiểu được, thấy anh không nói gì, liền lúng túng nói.

"Nếu chú chưa... chưa tìm được chỗ ở thì tạm thời ở đây đi... Em qua phòng khác...".

Họng cô có khá hơn ban sáng nhưng vẫn khàn đặc như vịt.

Lâm Băng đang định rời đi thì đã bị Nhiếp Nghi kéo chặt tay lại.

"Tại sao cô không ở cùng với Lưu Giang?".

"Em...".

Lâm Băng nhất thời không nghĩ được bất cứ lý do nào cả. Do bị bất ngờ, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Ai mà biết Nhiếp Nghi sẽ ở đây chứ?

"Do em không thích ở cùng với người khác thôi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh ấy... Sáu tháng nữa tụi em kết hôn rồi. Không nhất thiết phải sống chung với nhau...".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!