Chớp mắt mở mắt, trên bức rèm hoa đã hắt rọi ánh sáng chói chang từ bên ngoài. Lâm Băng ôm đầu. Báo thức còn chưa cả kêu. Bảy giờ sáng.
Tệ thật!
Cô uể oải bò dậy trên giường. Hai chân luồn vào trong đôi dép lông, bệt xệt đi vào trong toilet.
Trong gương là một cô gái không còn gì rũ rượi hơn. Hai mắt thâm quầng. Vào lúc cô tưởng bản thân sắp thích ứng được với cái nơi quái quỷ này thì...
"đing... đing... đing...".
Đồng hồ báo thức chậm chạp, bây giờ mới kêu lên. Lâm Băng cố gắng không để ý, tập trung đánh răng. Bộ dạng không trang điểm thật khó coi. Trên trán vẫn còn lờ mờ thấy được vết sẹo thuở nhỏ. Mắt lờ đờ, môi trắng bệch.
Cô phun ra một lớp bọt trắng, bước ra ngoài tắt báo thức, sửa soạn đi làm.
Xuống được dưới hầm giữ xe thì điện thoại run lên từng chập. Lưu Giang gọi.
Nhấn nút nghe.
"Alo..."
- Giọng cô thều thào, khản như vịt cồ, không nghe được cái tiếng quái quỷ gì nữa...
"Băng Băng? Em có ở đó không? Sao không trả lời?".
Lâm Băng hít một hơi, phun ra. Giọng nói tắc nghẽn ở cổ họng.
Thua! Cô chào thua trước cuộc sống quá gian nan này...
Lưu Giang đã đoán được.
"Em lại mất tiếng rồi hả? Bảo em bảo quản sức khoẻ cho tốt rồi. Sao không nghe lời? Ra đây đi. Anh đang đứng trước chung cư nhà em. Để anh chở em đi làm!".
Lâm Băng gật gù, cúp máy.
Hôm qua bị ngấm nước mưa nên cổ họng đau rát khó chịu. Nửa đêm còn lên cơn hen, không ngủ được, cứ ho mãi. Cô thấy cơ thể này của mình đã nát đến không thể nói thành lời nữa.
Bước vào con xe Cadillac của Lưu Giang, Lâm Băng mới thở được một chút.
Người con trai trước mặt ngắm cô không rời mắt. Nghiêng nghiêng gương mặt mệt mỏi, xinh đẹp, Lâm Băng thều thào.
[Có gì đáng nhìn ư?]
"Chỗ nào cũng đáng nhìn!".
Lưu Giang cúi xuống trước gương mặt Lâm Băng. Cô không né đi, nhắm mắt, để hai chóp mũi cạ cạ vào nhau.
Nụ hôn eskimo này là giao ước của bọn họ. Trước khi Lâm Băng có thể yêu anh, bọn họ chỉ có thể hôn kiểu eskimo.
Trái tim của Lâm Băng bấy giờ mới thấy ấm lên một chút. Nhớ lại tất cả những ký ức trước đây, thật giày vò cô quá thể.
[Anh có biết người tình của anh chết rồi không? Thái Vy ấy!]
Lưu Giang không màng tới câu hỏi của cô. Anh ta vẫn còn đang đắm say với việc cọ mũi kia. Hai tay bấu chặt lấy tấm lưng nhỏ của cô.
Lâm Băng không thấy khó chịu gì với việc này, thậm chí còn rất tận hưởng. Cuộc sống của cô khá trống trải và lạnh lẽo...
Lưu Giang không phải là một người quá đẹp trai. Anh sáng sủa và dễ nhìn. Ngũ quan ngay thẳng, da mặt láng mịn. Trên người anh luôn mang theo một loại mùi thoảng hương rượu nồng ấm, dễ chịu, chỉ cần ngửi thôi thân thể đã giống như đang được nung nóng.
"Băng Băng, em thật diễm lệ. Anh chỉ muốn cắn một miếng vào mặt em!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!