Chương 3: (Vô Đề)

Tôi đang rất xấu hổ, cực kỳ cực kỳ xấu hổ…

Hiện tại tôi và bạn cùng phòng đang đứng ở trước cửa phòng học – giảng đường. Hai tiết học sắp tới, bốn lớp, hơn hai trăm học sinh.

Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người trong phòng học, tôi lập tức hèn mọn cúi đầu càng thấp, tránh sau lưng bạn cùng phòng, duỗi tay chọc eo cậu ấy.

Tôi chọc bạn cùng phòng ý muốn bảo cậu ấy đi nhanh hơn một chút thế nhưng bạn cùng phòng lại hiểu lầm, cậu ấy quay người đứng đối diện với tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn bình tĩnh tựa như chẳng để ý đến những ánh mắt hóng chuyện nhìn về phía chúng tôi, hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn tôi,

"Trên mặt đất có tiền à?"

Tôi sửng sốt, cúi đầu ngó qua ngó lại xác định không có một đồng nào mới ngẩng lên lắc đầu.

Bạn cùng phòng bất động, ngưng mắt nhìn tôi hồi lâu sau đó khoé môi hơi nhếch lên, theo sau đôi môi mấp máy.

Hai chúng tôi cách nhau cũng gần, hơn nữa tôi còn đang nhìn chằm chằm mặt cậu ấy nên có thể hiểu ngay cậu ấy muốn nói gì.

Cậu ấy mắng tôi ngu ngốc?!

Hừ, thiếu đánh lắm rồi đó.

Nhưng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi cũng chẳng thể động thủ, chỉ có thể giơ nắm đấm lên, đẩy bả vai cậu ấy nhắc nhở mau đi vào.

Bạn cùng phòng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn tôi vài lần, tôi nhìn cũng thấy mệt thay cậu ấy, sợ lát nữa cậu ấy bước hụt rồi ngã sấp mặt nên dứt khoát vòng qua cậu ấy vượt lên trước sau đó vẫy tay bảo cậu ấy nhanh đuổi kịp.

"Hai người đủ rồi đấy."

Tôi và bạn cùng phòng vừa đi tới hai chỗ mà anh cả giữ cho từ trước thì anh cả đã lắc đầu che mặt phun ra một câu.

Tôi rất khó hiểu, liếc qua bạn cùng phòng một cái, hỏi cậu ấy, Có ý gì?

Bạn cùng phòng quay đầu, chưa giải đáp thắc mắc cho tôi đã đẩy tôi ngồi vào trong gần chị dâu còn cậu ấy ngồi ngoài.

Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, chào hỏi chị dâu rồi kéo ghế định ngồi xuống.

Chị dâu lại đột nhiên đẩy tôi, nói nhỏ, Chờ một chút!

Tôi chưa đứng vững, bị chị dâu mạnh mẽ đẩy một cái tức khắc ngã vào đùi bạn cùng phòng, ngơ ngác không thôi.

Bạn cùng phòng ôm tôi, nhìn chị dâu và anh cả, khẽ nhíu mày, Hai người…

Anh cả vẫn che mặt như cũ, vẫy vẫy tay với chúng tôi, chị dâu nhìn tôi cười hehe, móc một chiếc đệm mềm từ trong túi dưới ngăn bàn ra đưa cho tôi, còn chớp mắt hai cái, rất có ý tứ cậu hiểu mà.

Nhưng… tôi thật sự không hiểu gì hết!

Trời nóng thế này, chị dâu đưa cho tôi cái đó làm gì?!

Nắm lấy chiếc đệm xúc cảm rất thoải mái, tôi muốn hỏi lại nhưng chị dâu và anh cả đã ghé vào nhau thì thầm to nhỏ nên tôi cũng không tiện quấy rầy.

Tôi chỉ có thể quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lại không nhìn tôi mà nhìn đệm mềm. Tôi dùng khuỷu tay chọc cậu ấy, cậu ấy mới ngước mắt lên.

Tôi đang muốn hỏi thì cậu ấy đã lấy đệm mềm trong tay tôi đặt xuống ghế, vỗ vỗ eo tôi, giọng nói trầm thấp dán sát bên tai,

"Không sao hết, ngồi đi."

À.

Bạn cùng phòng đã nói như vậy thì tôi cũng đành ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!