Chương 17: (Vô Đề)

Mẹ tôi nói muốn mang tôi và bạn cùng phòng đi ăn ngon nhưng dù sao bà cũng đất khách quê người, đương nhiên không biết đến đâu cũng như có cái gì ăn ngon.

Bạn cùng phòng ngồi ở ghế phụ xoay người hỏi tôi khẩu vị của mẹ, hỏi xong thì nhìn tôi đưa ra gợi ý,

"Nếu không thì đưa dì đến nhà hàng Nhật lần trước?"

Ngày cậu ấy nói tôi cũng vừa nghĩ đến.

Thức ăn ở nhà hàng Nhật kia quả thật không tồi, lễ tình nhân lần trước tôi và bạn cùng phòng đến còn phải xếp một hàng dài, nhưng hôm nay không phải ngày lễ, không có hoạt động nên ít người hơn.

Tôi hỏi mẹ có được không, mẹ tôi lại cười khanh khách nhìn bạn cùng phòng, thì thầm với tôi,

"Hai đứa thường xuyên ra ngoài hẹn hò à?"

Khóe miệng tôi giật giật, giả vờ không nghe thấy nghi vấn của bà, gật đầu nhìn bạn cùng phòng,

"Nhà hàng đó đi, mẹ nói không có ý kiến gì."

Bạn cùng phòng gật đầu rồi quay người lấy điện thoại đặt chỗ trước.

Thừa dịp bạn cùng phòng nhận cuộc gọi của phục vụ xác nhận số người, tôi dán vào mẹ ý đồ muốn giải thích tôi và bạn cùng phòng không có gì, vậy mà bà lại mở miệng trước.

Bà vuốt tay tôi gọi cục cưng à rồi chớp mắt về phía bạn cùng phòng ngồi đằng trước sau đó tận tình khuyên bảo,

"Con người ta sống cả đời gặp được người mình thích không dễ dàng, phải biết quý trọng hiểu không?"

Nhìn đôi mắt mẹ tôi bỗng ầng ậng nước, tôi cứng rắn nuốt tất cả lời giải thích vào lòng.

Quay đầu nhìn bạn cùng phòng, tôi từ bỏ giãy dụa mà vỗ vỗ tay mẹ, nghiêm túc đáp lại,

"Con biết rồi… con… con sẽ quý trọng."

Nghe tôi trả lời xong thì hơi nước trong mắt mẹ ngay lập tức tan biến không để lại dấu vết, sau đó bà biến trở về nguyên hình người mẹ không đứng đắn, nhìn cổ của tôi rồi nói,

"Có cần mẹ đưa cho con một lọ che khuyết điểm không? Hiệu quả che phủ cực kỳ tốt."

Dịch ra dán sát đến cửa sổ, tối quyết định tạm thời không trò chuyện với mẹ nữa, tôi sợ nói tiếp thì bữa cơm này sẽ nuốt không trôi.

Tới nhà hàng, phục vụ đưa chúng tôi tới chỗ đặt trước.

Tổng cộng có bốn chỗ, mỗi bên hai ghế, mẹ tôi ngồi một bên, tôi và bạn cùng phòng ngồi một bên.

Tôi vốn định ngồi cạnh mẹ nhưng lại bị bà đẩy ra, bản thân thì ngồi một bên còn chỉ vị trí đối diện bảo tôi và bạn cùng phòng ngồi với nhau,

"Bao lớn rồi mà còn dính lấy mẹ, không ngại à?"

Đối với việc mẹ ra sức muốn thúc đẩy tiêu thụ, nội tâm tôi cảm thấy vô cùng rối rắm.

Vẫn là bạn cùng phòng tốt bụng, không chỉ kéo tôi ngồi xuống bên người mà còn lấy giúp tôi khăn lau tay, thay tôi gọi món sashimi tôi yêu thích nhất.

Tôi vừa lau tay vừa ra hiệu bằng mắt cho mẹ, hy vọng bà có thể tiếp nhận thông tin từ tôi, lát nữa ăn cơm đừng lôi kéo bạn cùng phòng hỏi đông hỏi tây nữa.

Mẹ tôi đáp lại một ánh mắt an tâm đi.

Khi ăn cơm mẹ tôi quả thật không hỏi bạn cùng phòng cái này cái kia nữa, thấy tình huống khá tốt nên tôi tranh thủ đi vệ sinh, kết quả…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!