"Giang Tùy!" Cô gái xoay cuốn sổ phác thảo lại rồi đẩy qua: "Cậu có muốn xem tác phẩm của mình không? Mấy bức xử lý ánh sáng và bóng đổ đỉnh cao lắm!"
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào cuốn sổ phác thảo đang mở, mấy trang giấy đó toàn là hình ảnh của cô – đường xương hàm khi ngẩng đầu uống nước, sợi tóc rũ xuống khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí cả sợi chỉ thừa ở cổ tay áo hoodie cũng được vẽ tỉ mỉ.
Giang Tùy cắn sườn xào chua ngọt ngẩng đầu, cong ngón tay búng búng mép giấy vẽ: "Cậu còn vẽ cả việc dây rút áo hoodie của tôi thắt hai nút nữa sao?"
"Cái này gọi là kiểm soát chi tiết!"
"Đúng là chi tiết thật." Giang Tùy dùng đầu ngón tay gõ gõ vào nốt ruồi trên cổ mình trong tranh: "Tôi tắm tối qua còn chẳng phát hiện ra nốt này."
Đầu tai Trì Tịch đỏ bừng như quả anh đào ngâm đường, cô luống cuống lật sang trang kế tiếp: "Trọng điểm là kỹ thuật! Cậu xem cách xử lý sáng tối này thế nào?"
"Kỹ thuật rất cao, cậu rất có tài năng đó."
"Cậu cũng giỏi lắm! Bức tranh 《Thú Khốn》 cậu nộp học kỳ trước, tuy bị giáo viên phê là quá máu me......" Cô đột nhiên hạ giọng thì thầm: "Nhưng con bướm ẩn mình trong bóng tối của cái lồng, mình đã dùng kính lúp xem ba lần!"
Tay Giang Tùy đang múc canh khựng lại.
Bức tranh trong ký ức nguyên chủ có nhiều mảng màu đỏ sẫm u ám, Trì Tịch vậy mà lại có thể nhận ra con bướm ẩn giấu sao?
Đúng là fan cứng rồi.
Chiếc muỗng canh va vào mép bát phát ra tiếng lạch cạch trong trẻo, Giang Tùy nhếch môi: "Xem ra cậu đã theo dõi tôi rất lâu rồi nhỉ?"
"Đương nhiên rồi! Mình thấy cậu sử dụng màu sắc siêu đỉnh!" Trì Tịch phấn khích đến mức âm lượng cũng tăng cao.
Giang Tùy nuốt miếng thịt thăn trong miệng xuống, âm thầm dời tầm mắt: "Bây giờ mà bảo tôi vẽ, chắc chỉ vẽ được người que đánh nhau thôi."
Là một sát thủ, kiếp trước cô học không ít kỹ năng.
Duy chỉ có vẽ vời là không học nhiều, cũng thiếu chút thiên phú.
"Đại thần đừng có flex nữa, sẽ làm tổn thương những phàm nhân như bọn mình đấy."
Trì Tịch lấy điện thoại ra, cười híp mắt hỏi: "Mình có thể đăng những bức tranh của mình lên không?"
"Đây là tranh của cậu, tùy cậu thôi."
"Tuyệt vời!" Trì Tịch vuốt màn hình định chụp lại bức tranh thì đột nhiên trợn tròn mắt: "Oa, cậu đang làm mưa làm gió trên bảng tỏ tình kìa!"
Cô ấy xoay màn hình, dí sát vào mặt Giang Tùy.
Giang Tùy nhìn kỹ, hóa ra là có người đã chụp lén cô.
Trong ảnh, cô đang một tay đút túi đi xuyên qua con đường ngân hạnh, sợi tóc xanh xám ở đuôi tóc vẽ ra vệt sáng lướt qua đường xương hàm.
Khu vực bình luận còn sôi động hơn cả bỏng ngô nổ trong lò vi sóng:
[Cứu tôi với! Đây là tiền bối khoa nào vậy?!!!]
[Soái ca cấp độ này sao trước giờ tôi chưa từng gặp nhỉ???]
[Năm phút, tôi muốn tất cả thông tin của anh ấy!!!]
[Kiểu tóc thật cá tính, gương mặt thật đẹp trai]
Trì Tịch cầm điện thoại lật từng tấm ảnh: "Chụp lén mà đã đẹp thế này rồi, cậu chụp ảnh chắc chắn không có góc chết nhỉ? Khoan đã!"
Cô ấy phóng to một bức ảnh, đột nhiên hít vào một hơi: "Bức này đỉnh của chóp luôn!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!