Chương 47: (Vô Đề)

Tiếng chuông cửa ding ding vang lên, tờ báo buổi sáng đúng giờ rơi vào hộp thư trước cửa.

Để cập nhật thời sự và chuẩn bị cho kỳ thi, Trần Trúc đã đặt mua báo địa phương và báo buổi sáng.

Sáng sớm, cậu vừa ăn bún vừa đọc báo.

"Anh ơi, ngon không ạ." Diệp Hi chống cằm ngồi đối diện Trần Trúc.

Cậu ta biết Trần Trúc không quen ăn đồ Tây, chỉ thích các món canh món mì nóng hổi hơn là bánh mì và sữa, vì vậy Diệp Hi đã cố ý học làm món bún gạo Quý Châu chính gốc.

Mỗi sáng, Trần Trúc đều được ăn một bát bún gạo nóng hổi.

"Diệp Hi, cuối tuần này anh rảnh, em muốn đi thị trấn Hershey không?" Trần Trúc ngẩng mắt lên nhìn Diệp Hi.

Dù sao thì cũng vừa cãi nhau một trận, cho dù đã làm hòa nhưng Diệp Hi vẫn có chút bối rối.

Trần Trúc không muốn Diệp Hi cảm thấy khó chịu vì cuộc cãi vã lần này, cậu vẫn thích nhìn thấy thiếu niên lạc quan, vui vẻ hơn.

Chứ không phải là một cậu bé tội nghiệp rụt rè, thận trọng như bây giờ.

"Muốn đi không?" Trần Trúc lật một trang báo, trên tay dính những vết mực đen.

Diệp Hi đưa tay ra, dùng giấy ăn lau từng chút một vết bẩn trên đầu ngón tay Trần Trúc. Cậu ta lắc đầu, nói: "Anh ơi, anh nên nghỉ ngơi."

"Nhưng anh cũng muốn bạn trai mình vui vẻ mà." Trần Trúc cụp mắt cười, thuận thế móc móc ngón út của Diệp Hi, khẽ nói, "Chúng ta có thể đi ăn sô cô la này."

Diệp Hi chớp chớp mắt, rõ ràng trong mắt đã lung lay nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Em sợ anh mệt quá ạ."

"Không mệt." Trần Trúc đưa tay lên muốn xoa đầu cậu ta, nhưng nhìn những vết mực trên tay thì lại rút tay về.

Còn Diệp Hi đang chờ được xoa đầu, thấy Trần Trúc đưa tay tới liền vô thức ngẩng lên đón.

Kết quả là không có gì cả.

Cả hai đều ngây người, sau đó không nhịn được cười.

"Ngốc quá đi." Trần Trúc vừa cười vừa véo nhẹ mũi Diệp Hi.

Chút u ám trong lòng Diệp Hi dễ dàng tan biến trong nụ cười dịu dàng của Trần Trúc.

Trước đây cậu ta vốn nghĩ, tình yêu phải thật mãnh liệt, phải yêu đến chết đi sống lại mới gọi là yêu, nhưng sau khi ở bên Trần Trúc, Diệp Hi lại cảm thấy mãn nguyện chưa từng thấy trong mối tình êm đềm như nước chảy này.

Cuộc sống của họ đơn giản đến mức có chút tẻ nhạt. Trần Trúc rất bận rộn, mỗi ngày ngoài đi làm thì là đi học, còn Diệp Hi chỉ có thể tranh thủ từng chút thời gian để thu hút sự chú ý của Trần Trúc.

Nhưng Diệp Hi vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần ở bên Trần Trúc, dù chỉ là lặng lẽ nhìn Trần Trúc thì Diệp Hi cũng đã thấy mỹ mãn rồi.

"Hửm?" Người đang cúi đầu đọc báo khẽ lẩm bẩm. Đây là thói quen nhỏ của Trần Trúc, mỗi khi gặp phải phần nào không hiểu hoặc nghi ngờ, cậu sẽ vô thức phát ra một tiếng hửm nhẹ nhỏ xíu.

Diệp Hi chống cằm, nghiêng đầu hỏi, "Sao thế ạ."

"Không sao." Trần Trúc cười, "Không biết là ai, mỗi ngày đều chi tiền đăng một bài thơ tình trên báo."

Trần Trúc khẽ đọc bài thơ tình của người nặc danh đó, "Một đô la một đóa hồng."

"Nếu trong túi tôi chỉ còn một đô la, tôi sẽ dùng đô la cuối cùng đó để mua đoá hồng kiều diễm ấy.

Người yêu dấu, tôi nguyện cùng em lãng mạn đến chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!