"Ừm." Trần Trúc bình tĩnh lấy lại giấy tờ tùy thân, "Sao anh không gọi tôi dậy?"
"Thấy em ngủ say quá," Từ Lan Đình dùng đầu ngón tay dụi tắt điếu thuốc, dường như không cảm thấy đau, "Không nỡ mà."
Hơi nước mờ ảo, bóng dáng người đàn ông ẩn hiện sau làn sương mỏng. Trần Trúc lặng lẽ nhìn bóng hình thon dài của Từ Lan Đình một lúc.
Từ Lan Đình đã thay áo choàng tắm rộng rãi, nghiêng người tựa vào thành cửa gỗ. Qua vai hắn nhìn ra là núi non trùng điệp và sương giăng mờ ảo.
Giữa khung cảnh như tranh vẽ, Từ Lan Đình tựa một nét chấm phá trong tranh thủy mặc, lại phảng phất chút cô tịch, lạc lõng.
Trần Trúc nhìn qua làn hơi nước, thấy bên ngoài là một hồ nước nóng, đoán đây chính là khu biệt thự nghỉ dưỡng mà Từ Lan Đình đã nói.
Chỉ là đường núi dài dằng dặc, Trần Trúc quá mệt nên đã ngủ quên, vô tình để lộ sơ hở.
Trần Trúc thực sự đã hạ quyết tâm trốn đi.
Từ khi bước chân vào Tử Ngọc Sơn Trang, xung quanh đều là môi Tr**ng X* lạ, nên để an âm hơn nên cậu đành giấu tất cả giấy tờ tùy thân bên người.
Giờ đã lộ tẩy, Trần Trúc chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Đối thủ là Từ Lan Đình, càng nóng vội càng dễ bị nhìn thấu.
Thấy Từ Lan Đình im lặng đứng bên cửa, Trần Trúc không tài nào đoán được tâm tư của hắn.
Trần Trúc trấn tĩnh lại, đứng dậy đi về phía hắn. Cậu đứng sau lưng Từ Lan Đình, giơ tay, khẽ chạm vào ngón út hắn.
"Từ Lan Đình," Trần Trúc thăm dò, "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Từ Lan Đình quay đầu lại, nét giận giữ thoáng qua giữa đôi mày, "Câu này, phải là anh hỏi em mới đúng."
Nhưng hắn luôn giỏi ngụy trang, nhanh chóng che giấu vẻ u ám của mình, cúi đầu chạm vào giữa đôi mày Trần Trúc, môi vô tình lướt qua khóe môi thiếu niên.
"A Trúc, em không có gì muốn nói sao?"
Trần Trúc: "Không có."
Họ như đối thủ trên bàn cờ, Trần Trúc thẳng thắn sắc bén, Từ Lan Đình khôn khéo lão luyện.
"Không có sao." Từ Lan Đình lấy lùi làm tiến, "Vậy thì thôi." Hắn dịu dàng nói, nhưng lại giữ lấy cằm Trần Trúc, mạnh mẽ cướp một nụ hôn.
Trần Trúc không giãy giụa, cậu biết hắn đã tức giận. "Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo tay trắng, sao thoát khỏi lòng bàn tay của anh, Từ Lan Đình?"
Hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại dậy sóng ngầm. Hắn mạnh mẽ ôm lấy Trần Trúc, giọng điệu lại dịu dàng như nước: "Anh không có ý ép buộc em. Anh chỉ hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại."
"Trần Trúc, anh yêu em." Từ Lan Đình nói, "Đừng đi." Cho anh thêm chút thời gian, nhìn lại anh thêm một lần nữa đi...
Từ Lan Đình từ khi sinh ra đã quen được người khác níu kéo, giờ lại không biết phải giữ người trước mắt thế nào.
Hắn như một kẻ xấu chỉ biết cướp đoạt, nắm chặt Trần Trúc không chịu buông tay.
"Ừm." Trần Trúc tỏ vẻ ngoan ngoãn gục vào vai hắn, đáy mắt lại tĩnh lặng như hồ sâu không đáy.....
Nước suối cuộn trào, Trần Trúc từ trong nước bước lên, con ngươi dường như cũng đong đầy hơi nước.
Cậu giũ sạch nước trên người, nước bắn tung tóe lên cả mặt Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình nằm bên hồ nước, nheo mắt ngắm cảnh đẹp trước mắt.
Thiếu niên đã trút bỏ vẻ non nớt, xương cốt phát triển, bờ vai cũng dần rộng ra như một người đàn ông trưởng thành.
Đặc biệt là đôi mắt Trần Trúc, như ngọc bích vừa được nước rửa sạch, trong veo không nhiễm bụi trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!