Chương 25: (Vô Đề)

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt. Trần Trúc không quay đầu lại, Từ Lan Đình cũng chỉ giữ lấy cổ tay cậu, im lặng hồi lâu.

Một câu chia tay, khiến người đàn ông vốn hoạt ngôn bỗng dưng mất đi ngôn ngữ. Níu kéo, xin lỗi, thậm chí là dụ dỗ, tất cả đều trở nên vô nghĩa và yếu ớt.

Cuối cùng, Từ Lan Đình chỉ có thể thở dài, khàn giọng hỏi: "Vì sao?"

Hắn tự thấy mình đã đối xử với Trần Trúc đủ đặc biệt. Từ lúc ban đầu hai người nói rõ chỉ là chơi đùa, đến sau này cả hai đều rung động và muốn thử hẹn hò, Từ Lan Đình hiểu được mình đã sai ở đâu.

Hay đúng hơn, một người đã quen ở thế chủ động, quen đón nhận tình yêu của người khác, vẫn chưa ý thức được rằng, cán cân tình cảm cần những tình cảm tương xứng mới có thể cân bằng.

Hắn nhìn Trần Trúc chờ đợi như là lẽ đương nhiên, tùy ý tiêu hao tình yêu tràn đầy của thiếu niên, mặc cho những kỳ vọng của cậu hết lần này đến lần khác tan vỡ, rồi lại ban phát cho cậu những ảo tưởng hão huyền.

Suy cho cùng, Từ Lan Đình đã quen với việc đùa bỡn tình cảm của người khác. Khi tình yêu nồng nhiệt của Trần Trúc bày ra trước mắt, hắn cũng không nhìn thẳng vào, cũng chẳng hề để tâm.

Thứ Từ Lan Đình quan tâm, mãi mãi chỉ là bản thân hắn. Hắn mãi mãi chừa đường lui cho mình, mãi mãi không thể như Trần Trúc, yêu một người như con thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trần Trúc, lần đầu tiên trong đời Từ Lan Đình cảm thấy lo sợ.

Hắn đã hỏi câu hỏi vô nghĩa và thừa thãi nhất. Ngay cả chính hắn cũng thấy buồn cười.

Trước đây toàn là người khác hỏi hắn vì sao chia tay, bây giờ trời đất đảo lộn, cũng đến lượt hắn rồi.

"Vì sao..." Trần Trúc cười lạnh, thậm chí không muốn quay đầu nhìn hắn, "Từ Lan Đình, anh có phải vẫn luôn thấy mình rất vô tội không?"

Trần Trúc hung hăng hất tay người đàn ông ra, lạnh lùng nói: "Chẳng vì sao cả." Cậu không muốn lãng phí thời gian vào một kẻ như Từ Lan Đình, bởi vì hắn sẽ không bao giờ hiểu, tình cảm cần sự bình đẳng, còn hắn chỉ muốn hưởng thụ mà không muốn trả giá.

"Tôi chơi đủ rồi." Trần Trúc khoác ba lô lên vai, mở cửa, "Vậy thôi nhé."

Bên ngoài sân vận động, Trần Trúc thấy Phương Húc vẫn còn đợi cậu.

Lúc này, cậu không thể không đối mặt khi Phương Húc chất vấn cậu, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự khinh miệt từ cậu ta.

Dù sao thì, sau khi "bạn tốt" Khương Kiện Nhân biết cậu dây dưa với Từ Lan Đình, đã gây ra rất chuyện khó chịu.

Trần Trúc tự thấy lòng ngay thẳng, nhưng tuổi trẻ vẫn chưa đủ mạnh mẽ để mặc kệ suy nghĩ của người khác.

Đặc biệt khi đối phương là người bạn đã giúp đỡ cậu lúc khó khăn.

"Trần Trúc, cậu..." Phương Húc nhíu mày nhìn đôi môi rách của Trần Trúc và những vết ửng đỏ trên cổ cậu.

Trần Trúc không che giấu, cũng không định che giấu. Cậu nhàn nhạt nói: "Nếu cậu muốn nghe giải thích, tôi có thể giải thích. Nếu cậu không muốn, vậy phiền cậu đưa tôi về nhà cậu một chuyến, hành lý của tôi vẫn còn ở đó-"

Lời còn chưa dứt, Phương Húc đột nhiên xông tới, túm cổ áo Trần Trúc: "Mẹ kiếp... Trần Trúc, trong mắt cậu Phương Húc tôi chỉ là thằng ngốc không phân biệt được đúng sai à?"

Cậu ta giận đến nổi gân xanh, gần như la ầm lên: "Có phải thằng kia bắt nạt cậu không? Cậu nói đi!"

Trần Trúc không ngờ phản ứng đầu tiên của Phương Húc lại là bảo vệ mình. Cậu ngẩn người một chút, từ từ nói: "Không có."

Cậu biết thế lực của Từ Lan Đình ở Kinh Thành. "Tôi không sao." Trần Trúc không muốn Phương Húc bị cuốn vào chuyện này.

"Không có?" Phương Húc tức đến mức buông Trần Trúc ra, định xông vào trong sân: "Ở địa bàn của ông đây mà dám động vào bạn tôi, thằng đó không muốn sống nữa à-"

"Phương Húc!" Trần Trúc gọi cậu ta lại, dừng một lát rồi nói, "Về nhà trước đi, được không?"

Phương Húc nhìn qua ô cửa kính lớn trên tầng hai sân vận động, mơ hồ thấy bóng dáng cao gầy của người đàn ông. Cậu ta chỉ về phía đó, hét lớn: "Thằng chó! Mày chờ đấy cho tao!"

Trần Trúc không thấy rõ vẻ mặt của Từ Lan Đình, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ người đàn ông đứng trước ô cửa kính.

Cậu miễn cưỡng kéo Phương Húc lên xe, thoát khỏi tầm mắt của hắn, mới từ từ nói: "Tôi không sao. Với lại, cậu đừng chọc vào anh ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!