Chương 2: (Vô Đề)

(Xưng hô sẽ thay đổi theo cảm xúc của nhân vật, không phải tui loạn xưng hô đâu ạ)

Chợ rau buổi tối ruồi nhặng bay loạn xạ, lá rau già vứt đầy đất, không có chỗ đặt chân.

Nhưng, những người chọn thời điểm này để đi mua rau, sẽ không để ý đến cái môi trường bẩn thỉu này.

Trần Trúc chọn lựa giữa đống cà chua nhăn nhúm, bà cô bán hàng ở sạp quen cậu, tốt bụng cho thêm cậu một bó hành lá, "Cháu vẫn còn là học sinh đúng không, sao ngày nào cũng tự đi mua rau vậy? Người nhà cháu đâu?"

"Cảm ơn ạ." Trần Trúc mặt cũng không ngẩng lên, nhanh nhẹn bỏ rau vào túi, trả tiền, rồi đi.

Bà lão bán rau nói chuyện với người bán thịt heo bên cạnh, "Thằng nhóc đó đẹp trai thật, còn đang đi học ấy, ngày nào cũng phải tự mua rau nấu cơm, thấy tội ghê."

Người bán thịt heo xua tay đuổi ruồi, thở dài một tiếng, "Cả năm cũng không thấy nó mua được mấy miếng thịt, chắc nhà nghèo." Anh ta nhớ đến cô con gái cưng tiêu tiền như nước của mình, cười nói, "Haiz, nhà tôi đúng là không thể so được!"

Trần Trúc đi rất nhanh, trên đường những ánh mắt dò xét lướt qua mặt cậu, sau đó bị cậu bỏ lại phía sau.

Cậu quen với cuộc sống bị người khác chú ý, cũng quen với việc đi một mình.

Những tiếng bàn tán của người khác chưa bao giờ lọt vào tai cậu, cậu cũng chưa bao giờ chỉ trích cuộc sống của người khác.

Không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói.

Cậu hiểu, thế gian muôn vàn mùi vị, xưa nay đều phải tự mình nếm trải. Lạnh ấm tự biết, trong lòng hiểu rõ là được, không liên quan gì đến người khác.

Đột nhiên, cậu thiếu niên vừa đi nhanh còn dừng lại.

Trần Trúc bình tĩnh tựa như đã nhìn thấu hồng trần, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi.

Trong tủ kính trước mặt, dán một tấm poster giảm giá đỏ rực. Trên kệ, quả bóng rổ mới tinh dán logo màu đỏ "giảm trực tiếp 100 tệ".

Tấm poster giảm giá đỏ rực, cuối cùng cũng lay động trái tim Trần Trúc.

Quả bóng rổ tháng trước còn 200 tệ, lần này trực tiếp giảm một nửa. Trần Trúc đưa tay vào túi, âm thầm đếm tiền.

Không đủ... Trần Trúc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ một lúc, rồi buộc bản thân dời mắt đi.

Còn thiếu hơn ba mươi tệ, đủ để cậu dành dụm thêm một tuần nữa.

Trần Trúc nắm chặt số tiền nhăn nhúm trong túi, không hẳn là thất vọng, bởi vì từ đầu cậu đã hạ thấp kỳ vọng của mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý bóng rổ sẽ bị người khác mua mất.

Nhưng việc giảm giá đột ngột, khiến cậu có một ảo giác rằng mình cũng có thể mua được. Đến khi kỳ vọng tan vỡ, cảm xúc thất vọng đập vào tim cậu, không cam tâm, cũng không thoải mái.

Cậu thiếu niên chưa kịp mọc đủ lông cánh, đang nếm trải hương vị chua xót của việc cầu mà không được.

Cậu nắm chặt số tiền trong túi, đứng yên ngoài cửa kính một lúc, sau đó không hề quay đầu lại mà rời đi.

Cảm xúc buồn bã biến mất ngay khi cậu mở cửa nhà, Trần Trúc ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn người đang tựa vào đầu giường chơi game.

Từ Lan Đình đưa một tay ra gạt tàn thuốc, thấy người đứng ở cửa, nhướn mày cười, "Ngây người ra đó làm gì, lại đây."

Trần Trúc im lặng cởi giày đóng cửa, cất đèn pin cẩn thận vào tủ, sau đó nhanh như chớp lao vào lòng Từ Lan Đình, mạnh mẽ đẩy ngã người kia xuống giường.

Giọng cậu nghèn nghẹn: "Không phải anh sắp đi rồi sao."

Từ Lan Đình không đỡ nổi, đầu thuốc suýt nữa đốt cháy tóc Trần Trúc, hắn vứt thuốc đi, một tay ấn lên trán Trần Trúc đẩy người kia ra, "Cục cưng, không nỡ xa tôi vậy à, ừm?"

Trần Trúc cắn lên vai hắn một miếng, nhẹ nhàng dùng răng cọ xát.

"Xem em kìa." Từ Lan Đình mặc kệ cậu cắn xé, một tay tiếp tục chơi game, một tay xoa mái tóc ngắn sờ rất thích của cậu thiếu niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!