Sau khi có suất tuyển thẳng, thời gian của Trần Trúc thoải mái hơn rất nhiều. Cậu làm đề rất nhanh, sau khi hoàn thành số lượng bài tập hàng ngày, sẽ đọc một chút tiểu thuyết tiếng Anh.
Trong chớp mắt, thế giới của cậu chậm lại rất nhiều. Những đám mây ngoài cửa sổ, những hàng cây bên đường, và cả những con mèo hoang trong con hẻm cũ kỹ, đều là những phong cảnh mà Trần Trúc trước đây chưa từng để ý.
Trước đây, cậu vội vàng đuổi theo bước chân của người khác, giờ dừng lại nhìn xem, mới phát hiện, thật ra mỗi người đều có nhịp điệu trưởng thành của riêng mình.
Cậu không nên vội vàng trưởng thành như vậy, mà nên từ từ, theo nhịp bước của mình mà hướng về tương lai.
Trần Trúc đã quyết tâm liền không còn bi lụy và nóng nảy như trước nữa.
Ngược lại là Từ Lan Đình, không biết đã sai dây thần kinh nào, dạo gần đây thường xuyên gọi điện thoại, tin nhắn, để tìm kiếm sự tồn tại trước mặt Trần Trúc.
Đương nhiên, những lời lẽ rời rạc và khó nắm bắt đó đều như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.
Trần Trúc đoán, theo tính tình của Từ Lan Đình, cũng phải qua một thời gian nữa người kia mới "hạ mình" tự thân đến tìm cậu.
Trò chơi thả con tép bắt con tôm, Từ Lan Đình chơi quen rồi. Nhưng lần này lại thất thủ ở chỗ Trần Trúc.
Hắn đã không thể giấu được cái đuôi cáo, đến gõ vào cánh cửa sắt cũ kỹ đó.
Từ Lan Đình giống như đã tính toán thời gian để đến, Trần Trúc vừa mới tắm xong, khăn lông còn quàng trên cổ, tóc ngắn ướt sũng nhỏ nước.
Trần Trúc thật sự không ngờ Từ Lan Đình sẽ đến sớm như vậy. Dù sao cũng mới qua 1 tuần từ lần tan rã không vui đó.
Theo tính nết kiêu ngạo lúc trước của Từ Lan Đình, hắn để cậu phơi mình một tháng cũng còn ít đấy.
Hắn vẫn một thân áo sơ mi quần dài thoải mái, dưới đôi mày sâu thẳm, một đôi mắt như mắt cáo cất giấu ý cười, toàn thân đều tỏa ra hơi thở quyến rũ.
Trần Trúc không nói rõ được chỗ nào lạt, nhưng cậu luôn cảm thấy Từ Lan Đình so với trước kia càng giống hồ ly hơn.
Cậu im lặng để người vào nhà, Từ Lan Đình dường như không thấy sự lạnh lùng trong mắt cậu thiếu niên, tự nhiên vào nhà, "Nóng như vậy, không bật quạt sao." Hắn quay đầu, liếc nhìn những đường nét dưới áo của Trần Trúc, đầy ẩn ý, "Nóng."
Trần Trúc nhìn ga trải giường mới thay, và chiếc giường được thu dọn gọn gàng. Sau đó quay người, vặn mở cửa phòng tắm, nói với Từ Lan Đình: "Qua đây."
Từ Lan Đình cong môi cười, chậm rãi cởi cúc áo, những ngón tay thon dài lướt qua, chiếc áo sơ mi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trong phòng tắm chật hẹp, nước lạnh bắn tung tóe, rửa trôi cái nóng bức của mùa hè.
Dưới vòi hoa sen, mái tóc ngắn mà Trần Trúc vừa lau khô, lại một lần nữa bị nước làm ướt.
Người đàn ông đưa tay gạt mái tóc ướt sũng trên trán cậu, hôn lên giữa lông mày.
"A Trúc, có nhớ tôi không." Từ Lan Đình hôn cậu hết lần này đến lần khác, giọng nói trong tiếng nước trở nên mơ hồ mà kéo dài.
Trần Trúc không nói gì, xoay người ấn người lên tường...
Cậu luôn cúi đầu, tầm mắt dừng trên bờ vai và lưng cong của Từ Lan Đình.
Trần Trúc không đi nhìn gương mặt của Từ Lan Đình, ngay cả tâm tình đáp lại một nụ hôn dư thừa cũng không có.
Cuối cùng, trong tiếng thở dài của Từ Lan Đình, Trần Trúc không hề lưu luyến mà buông người ra.
Cậu quay người lấy vòi hoa sen, đơn giản rửa qua một lượt, sau đó vừa lau tóc, vừa mặc áo khoác vào, đi về phía cửa.
Trần Trúc như thường lệ mang một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi bên cửa sổ trước chiếc quạt nhỏ mà đọc sách.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng bật lửa. Trần Trúc lại không hề quay đầu lại, cậu như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, chuyên tâm vùi đầu vào sách.
Từ Lan Đình thông minh đến nhường nào, hắn đương nhiên sẽ không tự đâm đầu vào dao của Trần Trúc, càng sẽ không tự mình chuốc lấy nhục nhã mà gặng hỏi làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!