Lúc này Diệp Thừa Trạch chỉ nghĩ đến sản nghiệp của mình, lại đã quên, ông ta có thể thăng quan bốn cấp trong vòng bảy năm, tất cả đều là nhờ Tô gia lót đường vì con gái mình.
Tô tướng quân tuy rằng cả đời thanh liêm, mang binh đánh thắng vô số trận, cuối cùng ngã xuống trên chiến trường.
Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn bóng lưng Diệp Thừa Trạch, nghĩ thầm năm đó nếu không phải nhờ Tô gia, ngươi cũng chưa chắc có thể giữ được gia nghiệp của Diệp gia nhà ngươi.
Năm đó Diệp lão gia thương yêu con thứ, ngươi thân là con trai trưởng lại không được chào đón, nếu không có công danh, lại cưới được con gái Đại tướng quân, chưa chắc ngươi có thể tranh giành gia sản được với thứ đệ của ngươi.
Tiền đồ hôm nay của ngươi, trở thành mệnh quan triều đình xong liền lập tức đạp đổ mọi ân tình của Tô gia.
Không, ngươi còn xấu tính hơn cả vậy, hết thảy kế hoạch của ngươi đều là để lợi dụng quan hệ của nhà họ Tô nhằm đạt thành mục đích của mình.
Ngay từ đầu ngươi đã không nghĩ tới chuyện sẽ cùng ta sống bên nhau trọn đời, nếu chướng mắt công danh ăn bám có được, cần gì phải cố gắng ăn bám?
Diệp phu nhân hít sâu một hơi, nàng cũng chỉ đang thay Phỉ Nhi lấy lại thứ vốn nên thuộc về nó mà thôi.
Hết thảy chỉ là thừa dịp Diệp Thừa Trạch còn chưa tỉnh táo kịp, thừa dịp ông ta còn đang chột dạ mà rèn sắt khi còn nóng, nếu không nàng thật sự không nắm chắc lắm.
Cũng may chuyện này rất thuận lợi. Có lẽ là vì muốn hơn thua với nàng, cũng có thể là vì muốn thể hiện ra thực lực của Diệp gia với nàng mà ngay buổi chiều hôm ấy, Diệp Thừa Trạch đã đưa khế thư tới cho nàng.
Còn có một chuyện quan trọng nhất, chính là thực lực nhà mẹ đẻ Tô gia vẫn còn đó, Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương chính là hoàng tộc thật sự, Tô gia cũng được coi là hoàng thân quốc thích.
Ý nghĩ của ông ta Diệp phu nhân cũng hiểu được, dẫu sao Phỉ Nhi cũng là huyết nhục của Diệp gia nhà hắn, số tiền này cũng sẽ không chạy ra ngoài được.
Hơn nữa Diệp Thừa Trạch hiện tại dốc hết sức lực vào quan trường, ước gì sớm thoát khỏi danh tiếng con buôn.
Lại nói, chuyện nàng đang làm cũng coi như chuyện tốt, nếu như đưa mấy thứ này cho Diệp Kỳ Sâm, đó mới thật sự là phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Diệp Phỉ Nhiên còn chưa đầy tháng, đã trở thành người có tài sản lên tới mấy chục vạn lượng vì tranh cãi giữa mẫu thân và phụ thân, cuộc đời nằm chơi chơi cũng thắng vô số kẻ hóa ra cũng chỉ thế này.
Chỉ là mấy ngày nay không có dưa gì ngon cả, đều là một hai quả dưa nhỏ, ngay cả trong hoàng cung cũng rất yên tĩnh, xem ra chắc là do thời tiết quá lạnh, mắt thấy sắp sang đông, tất cả mọi người đều không muốn gây chuyện.
Cũng may những quả dưa nhỏ này cũng đủ để cậu nuôi sống chính mình, một ngày ba bình sữa, uống cho tai thính mắt sáng.
Cậu là một bé con chưa đầy tháng, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, thậm chí còn nghe thấy người gác cổng nghị luận chuyện Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch.
Đảo mắt đã tới tiệc đầy tháng của Diệp Phỉ Nhiên. Hôm nay khách quý tới đông nghịt, chớ nói là Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương, ngay cả Thục phi nương nương cũng phái cung nữ Nhạn Thư bên người tới chúc mừng đầy tháng cho Diệp Phỉ Nhiên.
Đôi mắt to của Diệp Phỉ Nhiên chớp chớp, các nữ quyến thấy cậu liền khen: "Thật là thần kỳ, Diệp phu nhân chín năm mới có một đứa con, đứa bé này thật sự là nhân trung long phượng. Đứa nhỏ này sinh ra đáng yêu như vậy, tương lai tất thành châu báu."
"Ai, nói không phải chứ, chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều em bé đầy tháng rồi, nhưng Diệp tiểu thiếu gia thật sự là đẹp nhất trong tất cả các đứa nhỏ."
"Nhìn đôi mắt to này xem, thằng bé nhìn có vẻ như hiểu thật hay sao ý, ôi Diệp phu nhân thật sự là may mắn quá đi!"
Diệp phu nhân dần dần bị lạc trong từng tiếng khen ngợi, hóa thân thành mẹ bỉm sữa, nghĩ thầm đúng vậy đúng vậy, cùng vàng cục bạc này của ta không chỉ đáng yêu, mà còn là tiểu quý nhân của Tô gia chúng ta đấy.
Diệp Kỳ Sâm cũng đến thăm Diệp Phỉ Nhiên, sau một tháng, cuối cùng hắn cũng chịu tới gặp Diệp phu nhân.
Còn lấy ra chữ Phúc do chính hắn viết, đặt vào bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên, nói nhỏ: "Thẩm thẩm, đây là quà đầy tháng Sâm Nhi tặng cho tiểu đệ đệ."
Diệp phu nhân không muốn so đo với một đứa bé sáu tuổi, chỉ nói: "Sâm Nhi có lòng, thẩm thẩm thay tiểu đệ cảm ơn con."
Diệp Kỳ Sâm nhìn qua rất vui vẻ, nói: "Thẩm thẩm khách sao quá, sau này Sâm Nhi sẽ yêu thương đệ đệ thật nhiều."
Diệp Phỉ Nhiên ở một bên châm chọc: [Ha ha, ngươi không hại ta ta đã đốt hương cảm ơn rồi. Trong chữ phúc này của ngươi sẽ không trộn lẫn cái gì không thể cho người khác biết đó chứ? Mau lấy ra đi, ta cũng không muốn đồ của ngươi.]
Diệp phu nhân nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kỳ Sâm, đoán nhất định hắn không nghe được tiếng lòng của Phỉ Nhi.
Chẳng những hắn không nghe được, mà tất cả các nữ quyến đang ngồi đây đều không nghe được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!