Tô phu nhân lập tức tiến lên chào, lại bị người kia đỡ lấy, thấp giọng nói: "Ta hóa trang xuất cung, Tô phu nhân không cần đa lễ."
Tô phu nhân cung kính gật đầu: "Tạ nương nương, sắc mặt nương nương không được tốt lắm, ngài cảm thấy không khỏe sao?"
Người tới chính là Thục phi nương nương ở trong cung, mà người nàng đang nắm tay chính là Lục hoàng tử.
Hoàng đế có tổng cộng chín nữ bốn nam, đối với hoàng gia mà nói, đây có thể được coi là nhân khẩu thưa thớt.
Ba đứa con đầu đều là công chúa, thứ tư năm sáu là hoàng tử, còn có Cửu hoàng tử, còn lại đều là công chúa.
Nhưng mà bốn hoàng tử này số mệnh cũng nhiều thăng trầm, trong đó Ngũ hoàng tử nhiều bệnh, Lục hoàng tử si ngốc, Cửu hoàng tử vừa mới sinh ra.
Ngoại trừ Tứ hoàng tử, cơ bản đều không ai có thành tựu gì.
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên cũng ăn dưa: [Không ngờ trong hệ thống ăn dưa này còn có bí mật cung đình? Hoàng đế chín nữ bốn nam, bốn nam một bệnh một ngốc, vừa mới sinh ra lại mắt thấy nuôi không sống được. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chỉ có Tứ hoàng tử mới là người thừa kế đại thống? Chẳng qua ai biết được, Hoàng thượng còn đang ở tuổi tráng niên, không chừng còn có thể sinh thêm mấy đứa nữa.]
Diệp phu nhân sợ tới mức muốn bịt miệng con trai, nhưng lại nghĩ, nó lẩm bẩm lâu như vậy, lại không có một người nào nói ra huyền cơ trong đó.
Ngay cả ngày trưởng tẩu tới, hai người muốn đàm luận chuyện này một chút, cũng không biết bị một lực lượng gì đó ngăn cản.
Nghĩ vậy, con trai cưng của nàng nhất định là có chỗ hơn người, có thần linh âm thầm bảo hộ.
Diệp Phỉ Nhiên hồn nhiên không biết, tiếp tục ăn dưa của mình: "Hoàng hậu sinh liền bốn cô con gái, căn cơ bị tổn thương không thể tái sinh. Cũng may trong tộc còn có một nữ tử vào cung, đó là đương kim quý phi. Tứ hoàng tử là con trai độc nhất của quý phi nương nương, mẹ của Lục hoàng tử là Thục phi nương nương. Chà, mẹ của Thục phi đúng là bạn thân của mẫu thân, nhân mạch của mẫu thân thật rộng lớn!
Mẫu thân tốt như vậy lại gả cho cha tồi, thật đáng tiếc."
Diệp phu nhân buồn cười, nghĩ thầm con trai ngốc của ta, mẫu thân ngươi lúc trước múa đao lộng thương, chẳng có mấy tên đàn ông chịu cưới.
Nàng thật sự là bước xuống từ trên chiến trường, đã giết người, cũng đã nhìn thấy máu, nam nhân đều ngại điềm xấu.
Tô tướng quân hi vọng con gái tìm một gia đình tốt an ổn sống qua ngày, dù sao chiến trường cũng không thích hợp với con gái.
Lại vừa vặn tình cờ gặp được Diệp Thừa Trạch rất có tài, cộng thêm Diệp Thừa Trạch ân cần vô cùng, Tô Hạo Vân chưa bao giờ yêu đương liền rơi vào tay giặc.
Diệp phu nhân vừa khâu cái yếm nhỏ cho con trai vừa nghe con trai lảm nhảm: "Cửu hoàng tử vừa chào đời là do Tiêu quý nhân mới vào cung sinh ra, mẫu bằng tử quý nên nàng ta được tấn thăng thành Tiêu tần, gia đình nhà ngoại vốn đã suy thoái nay lại có nàng ta cũng coi như nổi bật."
[Ái chà chà, trong cung quả nhiên có dưa lớn nha! Thì ra Thục phi nương nương những năm gần đây sinh bệnh là vì có ẩn tình khác... Ủa sao không xem được nữa vậy? Cái hệ thống rách này xảy ra chuyện gì vậy? Ăn dưa mà ăn một nửa, cẩn thận biến thành thái giám.]
Diệp phu nhân không khống chế được, phì cười, tiểu tử thúi này lải nha lải nhải, lòng hiếu kỳ nặng như vậy sao?
Nhưng vừa nghĩ tới nội dung cậu vừa nói, trong lòng nàng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nàng và Thục phi nương nương trong cung chính là bạn thân khuê phòng, khi còn bé các nàng cùng nhau lớn lên, chính là hàng xóm.
Phụ thân Thục phi là Lễ bộ thượng thư, là quan lớn nhị phẩm, phụ thân của nàng thì là Đại tướng quân nhất phẩm, các nàng đều là con gái thế gia.
Trước khi đủ mười ba tuổi, hai người hầu như ngày nào cũng lăn lộn cùng nhau, thậm chí có đôi khi cùng ăn cùng ngủ.
Mãi cho đến khi nàng đi theo phụ thân ra chiến trường, Thục phi cũng được tuyển vào cung trở thành quý nhân, lúc này các nàng mới tách ra.
Hôm nay nghĩ lại, đã mười mấy năm không gặp, cho dù vội vàng gặp nhau, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ có thể hóa thành một câu bảo trọng.
Thục phi tính tình thuần thiện, hậu cung lại là nơi ngươi lừa ta gạt, nói vậy nhất định nàng ấy phải chịu không ít tủi nhục.
Mà một thân bệnh này của nàng ấy, sợ là người có tâm cố ý gây ra nhỉ?
Diệp phu nhân còn muốn nghe thêm gì đó, con trai lại m. út ngón tay cái ngủ thiếp đi.
Tiểu tử kia sinh ra chưa tới mười ngày, lại càng thêm trắng trẻo sạch sẽ. So với lúc vừa sinh ra như biến thành một đứa bé khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!