Người đứng đầu hiện tại của Liễu gia chính là Liễu Hạnh Lâm, ca ca của Liễu quý nhân, từ tên của người này có thể thấy rằng Liễu gia này đời đời hành y.
E rằng, ngay cả Liễu Hạnh Lâm cũng không ngờ được, bản thân đường đường là con cháu thế gia mà giờ đây chỉ là tên quan tứ phẩm giữ chức hộ bộ ở kinh thành.
Hắn luôn cho rằng nếu muội muội được sủng ái thì bản thân cũng sẽ được thăng quan tiến chức, nhưng không biết tại sao, sau khi đến để đưa cuốn sổ, tin tức nhận được lại là muội muội từ chối gặp người nhà.
Muội muội của hắn được người nhà nuông chiều từ bé, một mình vào kinh tham gia tuyển tú, ai ngờ lại được chọn trúng đã thế còn được phong làm quý nhân.
Người trong nhà đều mừng cho nàng ta, trong ba năm này gửi cho nàng vô số phong thư, phái người vào kinh thăm hỏi nhưng đều bị từ chối.
Lần này vất vả lắm mới có chút tin tức về nàng nhưng thật không ngờ tin tức lần này lại lớn như vậy.
Người vui vẻ nhất phải kể đến đệ đệ của Liễu Hạnh Lâm là Liễu Huyền Hồ, hắn nhìn suối nước nóng của Tô gia ở trang viên Nam Thành mà cảm thán: "Đại ca, quan ở kinh thành đúng thật là khác biệt mà! Huynh nhìn xem cổng lớn khí phái như vậy, lại xem thử cái xe ngựa xa hoa này. Nghe nói trong này còn có suối nước nóng, huynh biết suối nước nóng là cái gì không?"
Ai ngờ Liễu Hạnh Lâm thật sự giảng cho y tác dụng dược lí của suối nước nóng: "Suối nước nóng à, nó có thể trị chứng phong thấp do nhiễm hàn khí, tiêu trừ mệt mỏi, nâng cao tinh thần, ngâm trong đó có thể mang rất nhiều lợi ích cho cơ thể."
Liễu Huyền Hồ không kiên nhẫn nói: "Huynh đang nói cái gì vậy? Bây giờ huynh đã là quan tứ phẩm ở kinh thành rồi, không phải lang trung ở nơi vùng núi xa xôi hẻo lánh kia nữa. Quan ở kinh thành phải có dáng vẻ khí chất, làm sao có thể vừa mở miệng đã toàn những kiến thức y lý như này chứ!"
Liễu Hạnh Lâm tay cầm thiếp mời, nhỏ giọng nói: "Đệ đừng có ồn ào trước cửa phủ nhà người khác, hôm nay chúng ta không mời mà tới đã rất bất lễ rồi."
Liễu Huyền Học vội đáp: "Ca, ta biết rồi, bây giờ chúng ta ở đây cách kinh thành cũng không quá xa, huynh lại là quan tứ phẩm đó. Huynh nhìn xem những người đến đến đi đi ở đây đều có những người lục phẩm ngũ phẩm. Tô gia này cũng thật ngang ngược mà, chẳng lẽ tất cả những quan chức kinh thành đều được mời đến đây sao?"
Liễu Hạnh Lâm nói: "Chúng ta mới đến đây, không biết nơi này nông sâu thế nào nên đừng tự tin thái quá. Lại nói, ta chỉ là quan tòng tứ phẩm, tòng tứ phẩm và tứ phẩm chênh lệch không phải ít đâu."
Lúc này, Tô Hạo Vân bước ra từ trong sơn trang Phi Vân, đúng lúc thấy Liễu Hạnh Lâm liền hỏi: "Ngài chính là vị Liễu đại nhân đến đưa thiếp mời sao?"
Liễu Hạnh Lâm đáp: "Chính là tại hạ, ngài chính là Tô phu nhân sao? Bái kiến Tô phu nhân."
Tô Hạo Vân gật đầu đáp lễ, nhận lấy thiếp từ tay hắn rồi nói: "Liễu đại nhân chớ trách, bởi đại nhân vừa đến kinh thành nhậm chức nên quản gia của chúng ta lúc phát thiệp mời đã phát thiếu của ngài rồi."
Liễu Hạnh Lâm tỏ thái độ cung kính đáp: "Tô phu nhân đừng nói vậy, chúng ta vốn thật là hôm qua mới tới. Chỉ vì có chuyện quan trọng nên đành đến quấy rầy."
Tô Hạo Vân dặn dò Y Hồng: "Trước tiên, ngươi dẫn người của Liễu đại nhân đến tiền viện sắp xếp chỗ nghỉ cho họ, ta còn phải đi đón tiếp Lão thái phi và Lạc Thân Vương."
Nói rồi nàng lại quay đầu nhìn Liễu Hạnh Lâm: "Thật thất lễ, xin đại nhân lượng thứ."
Liễu Hạnh Lâm đáp: "Tô phu nhân có việc bận hãy đi làm trước, lúc sau ta sẽ phái người mời ngài đến."
Tô Hạo Vân gật đầu, Y Hồng liền dẫn Liễu Hạnh Lâm về gian phòng nhỏ phía đông ở tiền viện, lại phát hiện Liễu gia còn mang đến đây hai cái rương lớn, bên trong nặng trịch, người không biết còn tưởng rằng họ đến Tô gia để tặng lễ.
Đây cũng là lý do Tô Hạo Vân sắp xếp họ đến đông phòng, những vị quý nhân khác đều ở hậu viện của biệt viện suối nước nóng, không ít người tán dương Tô phu nhân lòng dạ rộng lượng. Chồng trước ở chỗ này tư tình với tình nhân, nàng ta lại vui mừng hớn hở đem nơi này kinh doanh phát đạt, biến thành nơi tụ tập của các quý nhân.
Mãi đến khi theo Y Hồng đi xa, Liễu Huyền Học mới cất tiếng nói: "Đại ca, sao huynh khách khí với vị phu nhân đó như vậy? Đó cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân thôi mà?"
Liễu Hạnh Lâm cau mày nói: "Không cho đệ nói bậy, đây chính là đại tiểu thư của Tô gia, được hoàng thượng đích thân phong là Cáo Mệnh phu nhân. Bây giờ cũng là dưỡng mẫu của lục hoàng tử. Lúc trước Trương gia có ân đối với Liễu gia chúng ta, bây giờ Thục Phi tạ thế, chúng ta phải đến thăm con trai của nàng ấy. "
Liễu Huyền Hồ kinh ngạc nói: "Ta còn nghĩ cứ quái lạ làm sao, rõ ràng chỉ là một phụ nhân sao có thể được phong làm nhất phẩm phu nhân, còn cao hơn huynh tận vài bậc."
Liễu Hạnh Lâm hận rèn sắt không thành thép nói: "Ta đã nói với đệ nhiều lần phải học tập thật tốt, đệ xem đệ bây giờ, một chút phong vị cũng không có."
Liễu Huyền Hồ lại hết sức xem thường đáp: "Đọc sách thì có ích gì? Liễu gia chúng ta cũng không đọc sách bao giờ, bây giờ không phải vẫn một bước lên mây sao? Lúc ở Tân An, huynh không phải cũng từ bát phẩm lên tòng tứ phẩm hay sao? Đệ thông minh giống huynh, nhất định cũng không thể kém huynh!"
Diệp Phỉ Nhiên ở hậu viện hóng chuyện, lúc đến Liễu gia, trong lòng cậu không khỏi trầm mặc: [Con trai cả của Liễu gia nhìn còn giống người, nhưng sao con trai thứ của Liễu gia lại như một tên ngốc vậy? Quả nhiên mỗi nhà đều có tổ tiên đời thứ hai, ai cũng trốn không thoát.]
Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch đang ở một bên thảo luận về chiêu thức mới của bọn họ, sau khi nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, họ liền đồng loạt nhìn về phía cậu.
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục được truyền tới: [Từ xưa tới nay, công danh đều là do thi cử mà có được. Liễu gia có được ân sủng lớn là do lão gia tử của Liễu gia đã cứu sống tiên đế một mạng. Lúc trước, khi tiên đế đi tới Tân An, bởi vì chưa biết tình hình địa hình bên đó mà không may gặp phải chướng ngại, đoàn người toàn bộ đều bị ngất xỉu trong hang núi. May thay, họ lại gặp được người của Liễu gia đang lên núi hái thuốc, lúc này họ mới cứu được hơn mười mấy mạng người này.
Lại còn gặp phải quan tri huyện của trấn Liễu Lâm vô năng bất tài, ngay cả vụ trộm cắp nhỏ cũng muốn lôi nạn nhân ra kết án chém đầu. Nếu không phải lão gia tử của Liễu gia trượng nghĩa đứng ra bênh vực lẽ phải, còn nói muốn đến chỗ Tri phủ đại nhân tố cáo hành vi của gã, vì vậy vị quan tri huyện kia liền muốn tiền trảm hậu tấu. Ôi, quả nhiên là vùng khỉ ho cò gáy sinh ra những con người điêu toa.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!