Đúng như tin tức Diệp Phỉ Nhiên hóng hớt được, quả thực lúc này Diệp Thừa Trạch đang cứu một cô gái bị rơi xuống nước lên bờ.
Cô gái kia chính là Vinh An công chúa, năm ngoái nàng ấy đi hòa thân nhưng năm nay đã khắc chết vị hôn phu phải trở về.
Chuyện này thật ra cũng không thể trách nàng ấy được, Bắc Liêu là nơi có ba phe tranh nhau giành lấy ngai vàng, phu quân của nàng vốn là người có cơ hội chiến thắng lớn nhất nhưng kết quả lại bị người khác ám sát đầu độc.
Dù sao Vinh An công chúa cũng là con gái ruột của hoàng đế, Bắc Liêu cũng kiêng kỵ trước sức mạnh quân sự của triều đình Đại Ninh, đặc biệt là tàn dư của quân lính Diệp gia do chính Diệp lão tướng quân để lại.
Trái lo phải nghĩ, bên kia đành phải đưa củ khoai lang nóng hổi này về.
Vinh An công chúa cũng hơi xui, vốn định đi đường thủy cho nhanh, ai dè lại gặp phải lúc nước dâng, nàng bị tách khỏi cận vệ.
Đáng lẽ nàng ấy nên lao vào bờ để được ngư dân ở đó cứu giúp, nhưng ai bảo Diệp Thừa Trạch lại có một đứa con trai được sống lại? Tên này đã tiết lộ thông tin cho lão cha khốn nạn, lão nghĩ thầm đây chắc hẳn là một cơ hội tốt để lập công, sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Vì vậy, ông ta không nói hai lời, liền mang theo một đám người hầu cứu Vinh An công chúa từ trong hào* bảo vệ thành lên.
(*rãnh rộng và sâu dùng làm vật chướng ngại, công sự chiến đấu, hoặc để đi lại, vận chuyển được an toàn)
Vinh An công chúa gầy yếu, ngâm mình trong nước lâu, ngày hôm ấy liền bị bệnh luôn.
Lão cha khốn nạn lại là người có cá tính, thấy Vinh An công chúa xinh đẹp không khỏi sinh lòng thương hại, không màng sức khỏe chăm sóc nàng ấy cả đêm.
Ông ta mời một vị lang trung, vừa đút thuốc, còn chườm đá hạ nhiệt cho nàng ta.
Khi Vinh An công chúa tỉnh lại liền thấy một người đàn ông trung niên khá ưa nhìn ngồi ở bên cạnh giường mình, liền sinh lòng cảm kích hỏi: "Là ngài đã cứu ta sao?"
Diệp Thừa Trạch liền khai tên họ, gật đầu với nàng một cách thật lịch sự và xa cách: "Tại hạ là Diệp Thừa Trạch, là mệnh quan triều đình. Cô nương chớ sợ, ta có công danh trong người, chắc chắn sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn với cô nương. Chỉ là ta mới đi xử lý công việc về, tùy tùng bên người tất cả đều là nam nhân thô bỉ, ta chỉ có thể tự mình chăm sóc cho cô nương.
Nếu có chỗ đường đột, mong cô nương hãy thông cảm cho."
Vinh An công chúa là cô gái vừa mới mất chồng, lại vừa thoát chết. Dù tính tình có táo bạo đến đầu thì lúc này nàng vẫn sẽ vô cùng yếu đuối.
Đối mặt với ân nhân cứu mạng, sao nàng có thể không sinh ra cảm tình, nàng vừa rơi lệ vừa nói: "Ơn cứu mạng của tiên sinh, Dung Dung sẽ không bao giờ quên. Chỉ là bây giờ, Dung Dung muốn thỉnh cầu tiên sinh giúp ta một việc."
Diệp Thừa Trạch hỏi: "Cô nương cứ nói, tại hạ phái người đi xử lý."
Vinh An công chúa lắc đầu nói: "Việc này phải do đích thân tiên sinh xử lý, người khác không thể vào được nơi đó."
Sau khi cửa cung bị khóa lại, quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể thông qua thị vệ để khẩn trương diện thánh.
Diệp Thừa Trạch có vẻ hơi khó xử: "Gần đây phu nhân nhà ta vừa mới hạ sinh…"
Vinh An công chúa nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ cô đơn, rơi lệ nói: "Vậy thôi, tiên sinh có việc thì cứ đi đi, ngài mai Dung Dung tìm người khác vậy!"
Diệp Thừa Trạch thấy vậy, mặt lộ vẻ không đành lòng, khoát tay nói: "Không sao, cô nương nói đi! Cô muốn ta làm gì?"
Vinh An công chúa lập tức lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền bằng ngọc, nói: "Tiên sinh đừng hỏi nhiều, phiền ngài giao vật này cho thị vệ gác cửa cung, sẽ có người đến đón ta."
Diệp Thừa Trạch đã sớm biết thân phận thật sự của Vinh An công chúa, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy tín vật rồi vội vã ra roi thúc ngựa chạy đến cửa cung.
Khi thị vệ gác cổng nhìn thấy miếng ngọc bội này liền nhận ra biểu tượng hoa phù dung, đây chính là tín vật mà hoàng đế đã tự mình ban cho Vinh An công chúa, bèn lập tức đi báo với hoàng đế.
Hoàng đế có tổng cộng chín người con, Vinh An công chúa là người con thứ ba, tuy nàng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của hắn.
Đêm đó, hoàng đế liền phái thái giám đón con gái hồi cung, thấy là Diệp Thừa Trạch cứu công chúa, đương nhiên sẽ ghi nhớ.
Trong hai năm này, Diệp Thừa Trạch dưới sự đề cử của con trai mà đã làm ra một số công lao. Những công lao vốn thuộc về người khác, lại bị Diệp Thừa Trạch đi trước một bước giành mất, hôm nay hắn lại lập được công lớn như cứu công chúa, hoàng đế liền đánh giá cao hắn.
Cho nên, sáng sớm lúc Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa đã tiết lộ tiếng lòng này cho mẫu thân: "Sau khi lão cha khốn nạn cứu công chúa thì lại khác, chẳng phải thánh chỉ thăng chức sẽ được đưa tới sao? Lão cha tồi được thăng lên tam phẩm, sợ là biểu muội của mẫu thân giúp đỡ ông ta vô vọng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!