Chương 49: (Vô Đề)

Lần này không chỉ Diệp Phỉ Nhiên, mà ngay cả Tô Dư Tịch cũng bị làm cho kinh ngạc mãi mới bình tĩnh lại được.

Y vung vạt áo thật mạnh, dùng sức buộc chặt vào thắt lưng, thái độ rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc, y nói với Lục hoàng tử Tiêu Tông: "Đến đây!"

Tiêu Tông gật đầu đồng ý, điều mà hắn ta muốn chính là, Tô Dư Tịch sẽ dùng toàn bộ sức lực ứng phó, bây giờ hắn ta còn chưa dùng hết sức lực của mình, nếu có thể đối đầu được với Tô Dư Tịch thì có thể chứng minh rằng sức lực sau này của hắn ta sẽ sâu không lường được.

Kiếp trước, hắn ta một mình ứng phó với hơn một ngàn binh mã, tuy rằng đã bảo vệ được tòa thành nhưng lại vì kiệt sức mà mất mạng.

Trong truyền thuyết kể lại rằng hắn ta một người có thể đối đầu với hàng ngàn binh mã, cái này quả thật là có chút khoa trương, bởi vì hắn ta chỉ ngăn cản hơn một ngàn người, chủ yếu là kéo dài thời gian đợi quân lính Tô gia tới tiếp ứng mà thôi.

Khi đó, Tô Dư Tịch đã dùng chính số gia sản của y để tiếp ứng cho quân Tô gia, y đã mang toàn bộ của cải trong ngoài Tô gia ra, tất cả đều bị bán đi để đổi lấy tiền, số tiền đó được dùng để nuôi sống không quá một vạn quân lính, tướng sĩ còn sót lại của Tô gia.

Toàn bộ người Tô gia đều đã không còn, Tô Dư Tịch cảm thấy y giữ lại đống gia sản kia cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dùng để chăm sóc cho các huynh đệ khi về già.

Tiêu Tông gật đầu, hắn ta bày ra tư thế phòng ngự, đúng lúc này, Tô Dư Tịch bất ngờ xông tới tấn công, ngược lại Tiêu Tông không hề né tránh, hắn ta mạnh mẽ ngăn lại đòn tấn công của y.

Hai người cứ như vậy mà đánh ra ý chí chiến đấu, họ đánh qua đánh lại so với nhau từng chiêu thức.

Diệp Phỉ Nhiên trợn tròn mắt, trong lòng lầm bầm: [Mẹ kiếp, Lục hoàng tử này thật là mạnh, quá là mạnh mẽ đi! Nhị ca của ta cũng thật lợi hại, nhị ca quả không hổ là Võ Trạng Nguyên, Lục hoàng tử dĩ nhiên cũng không hề rơi vào thế hạ phong một chút nào. Nhưng hắn ta chỉ mới bảy tuổi! Còn nhỏ hơn nhị ca ta tận sáu tuổi!]

Tô Dư Tịch đánh vô cùng nhiệt huyết, hai người cùng nhau phi lên nóc nhà, khóe môi Tô Dư Tịch chứa đầy ý cười, lớn tiếng nói: "Thật thống khoái! Điện hạ, chúng ta tiếp tục!"

Tiêu Tông khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phi thân xuống dưới, hắn ta cầm lấy một cây quân côn, xem ra dự định sẽ sử dụng thứ này làm vũ khí.

Tô Dư Tịch cũng nhẹ nhàng nhảy xuống theo, y cũng chọn một cây chùy sao băng, sau đó hai người cứ như vậy tiếp tục so chiêu với nhau.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vẫn liên miên không dứt: [Chỉ với kỹ thuật võ nghệ này của Lục hoàng tử, nếu như không bị trúng phải cái gọi là độc phong thần, hắn chẳng phải là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị Thái tử hay sao? Đừng nói đến Tứ hoàng tử, từ xưa đến nay có mấy người văn võ song toàn như vậy chứ? Lạc thân vương miễn cưỡng có thể được coi là một nhân tài, đó là bởi vì y được di truyền võ nghệ của Tô lão thái phi, văn của tiên đế.

Lục hoàng tử đây chẳng phải được gọi là con cưng của trời sao? Nhưng trong nguyên tác, hắn lại không may bị người khác hại đến kết cục như vậy, ta quả thật có chút hoài nghi, hắn bị hại thành như vậy không thể nào chỉ do một cuộc đảo chính ở cung điện gây ra.]

Kỳ thật ngay từ đầu cậu đã hoài nghi, độc phong thần này được ví khó lấy như lên trời, loại độc dược kinh khủng như vậy, một Liễu Hân An thấp kém kia làm sao mà có được?

Lúc trước, Liễu thị lấy được sự tin tưởng của Thục phi nương nương, mỗi ngày ả ta đến cung của nàng hỏi han ân cần, biểu hiện ra bộ dáng trung thành, thật thà.

Nhưng thực ra, trong thâm tâm ả ta luôn có những mưu kế và suy nghĩ của riêng mình.

Khi đó, Liễu thị chỉ là quý nhân nhỏ bé, nếu như nói là ả ta nịnh nọt Thục phi, ả ta là vì muốn nhận nuôi Lục hoàng tử, lại mượn danh nghĩa là dưỡng mẫu của Lục hoàng tử mà được sắc phong lên làm tần, điều đó phải nói là ả ta vô cùng thông suốt.

Nhưng ả ta lại hạ độc phong thần với Lục hoàng tử, vậy thì những điều này không phải một quý nhân như ả có thể làm được.

Diệp Phỉ Nhiên như đang suy nghĩ điều gì đó, rốt cuộc Liễu Hân An này có lai lịch như thế nào?

Nhưng mà Liễu thị đã sớm vào kinh, nếu có cái gì đó mờ ám thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chút dấu vết.

Ngay thời điểm Diệp Phỉ Nhiên còn đang ngẩn người, Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử đã đánh xong, điều khiến Tô Dư Tịch bất ngờ nhất chính là, bản thân y vậy mà lại thua nửa bước.

Khuôn mặt y hiện lên vẻ không thể tin được, nhìn về hướng của Tiêu Tông, ngay sau đó y liền lui về phía sau ba bước, quỳ hai gối trước mặt hắn ta, cúi đầu tay ôm quyền, nói: "Từ nay trở đi, ta nguyện đi theo Lục hoàng tử, tùy ngài phân phó bất kỳ điều gì, Tô Dư Tịch ta tuyệt đối không chối từ."

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Hả? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có phải ta đã bỏ lỡ cái gì rồi không?]

Tiêu Tông tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn ta lại có dáng vẻ uy nghiêm, hắn ta tiến lên đỡ Tô Dư Tịch dậy, mở miệng nói: "Tô nhị ca, ngươi nói…….. có vẻ hơi nghiêm túc quá rồi, chỉ là thi đấu võ thuật mà thôi……… ngươi cũng đừng để trong lòng……"

Tô Dư Tịch nói: "Không không, một thân võ công này của điện hạ, đừng nói là bảy tuổi, cho dù là mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, thì vẫn có nhiều người cả đời cũng không thể đạt đến trình độ này được. Ngài là người có thiên phú, không chỉ là có thiên phú không thôi đâu, ngài chính là người sinh ra để tập võ! Người tập võ đều là những người thẳng thắn, cho nên ta muốn nói thật với ngài, Tô Dư Tịch ta cả đời này chưa từng khuất phục trước bất kỳ kẻ nào, bọn họ vẫn luôn khen ta là Tiểu Võ Thần, có phong thái giống như tổ phụ ta. Nhưng trong lòng ta lại rất khinh thường, tổ phụ của ta quả thật sự có tài chỉ huy rất tốt, nhưng võ nghệ của ông ấy khiến ta không dám gật bừa. Hôm nay, ta cùng Lục hoàng tử đấu một trận như này, Tô Dư Tịch ta cam chịu và khuất phục! Từ nay trở đi, điện hạ chính là người duy nhất mà Tô Dư Tịch ta khuất phục!"

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Nhị ca thật là hiệp nghĩa, can đảm, phục chính là phục. Không giống một số người, tuy bề ngoài thì phục nhưng trong lòng lại luôn ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.]

Đời trước, Tiêu Tông qua lại không ít lần với Tô Dư Tịch, hắn ta tất nhiên biết thái độ làm người của y, liền nói: "Được... Được, ta... hiểu rồi. Vậy sau này... chúng ta thường xuyên luyện võ... tập trung vào đối thủ. Nếu có đối thủ mạnh... mạnh hơn, võ công của mình... cũng có thể càng trở nên…. tốt hơn... một chút!"

Diệp Phỉ Nhiên rất thích nghe Tiêu Tông nói chuyện, vẻ ngoài nghiêm túc, xinh đẹp, nhưng lại nói năng lộn xộn, ai mà lại không thích bé lắp bắp cơ chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!