Chương 48: (Vô Đề)

Hân An Liễu Thị vốn là đồng hương của Thục phi Trương Mẫn Đồng, chẳng qua ngoài mặt ả có quan hệ thân thiết với Thục phi, trên thực tế đã sớm thành tay sai của Vương Thị.

Hiện giờ Thục phi đã chết, ả lập tức không kiêng dè gì nữa, bắt đầu trắng trợn tiến vào Vĩnh Ninh cung.

Hoàng hậu thấy ả đến, lập tức để cung nữ rửa mặt cho ả lần nữa, lần đầu tiên bước ra khỏi bức rèm sau nửa tháng.

Liễu Thị thấy nàng ta thì nhanh chóng lau nước mắt, hành lễ nói: "Hoàng hậu nương nương, mỗi khi nhớ tới người còn chịu khổ ở Vĩnh Ninh cung, cả đêm thần thiếp không thể chợp mắt, hận không thể chịu khổ thay người. Thần thiếp đã đến ba lần, rốt cuộc hôm nay đã có thể gặp được dung nhan của người. Trông người… đã tiều tụy đi rất nhiều."

Hoàng hậu nhìn ả, lạnh lùng cười nói: "Không phải ngươi cũng đến cười nhạo ta à?"

Liễu Thị đáp: "Lúc thần thiếp vào cung đã nói, nô tỳ là quân cờ Vương đại nhân đưa tới cho người. Miễn là người cần, có thể lợi dụng nô tỳ bất cứ lúc nào."

Hoàng hậu thở dài một hơi, khoát tay nói: "Ngồi đi!"

Sau khi ngồi xuống, Liễu Thị nở nụ cười, nói: "Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương đang lo lắng cái gì, cũng biết dạo gần đây nương nương vì chuyện này mà ăn không trôi. Nương nương yên tâm, lần này thần thiếp tới đây, chính là để giải trừ mối lo của người sau này."

Tuy trên mặt Hoàng hậu bôi son phấn rất dày, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy của nàng ta, vừa nghe Liễu Thị nói vậy, nàng ta lập tức hỏi: "Ồ? Ngươi có biện pháp gì? À, phải rồi. Bổn cung muốn cảm ơn ngươi vì chuyện lần trước của Thục phi. Chủ ý của ngươi rất hay, giúp Vương Thị loại bỏ mối họa lớn nhất."

Liễu Thị cười nói: "Nương nương, người đang nói gì thế? Thần thiếp sống vì Vương gia, chết vì Vương gia, chỉ cần có thể san sẻ giúp nương nương, cả đời thần thiếp đã thỏa mãn rồi."

Thực ra Hoàng hậu cũng không rõ lần này Liễu Thị muốn làm gì, từ trước đến nay, ả ta vào cung cũng không tranh sủng, vẫn luôn làm việc vì nàng ta.

Ả ta nói là vì báo ân Vương gia, nhưng nàng ta cũng không biết từ khi nào mà  Hân An Liễu Thị xa xôi này lại mang ân nghĩa gì với Vương gia.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần ả ta có ích, Hoàng hậu sẽ vui vẻ dùng ả, nàng ta hỏi: "Ngươi nói thử xem, diệt trừ mối họa mà bổn cung lo lắng về sau như thế nào?"

Liễu Thị nhẹ giọng nói: "Nương nương, người hãy ghé tai lại đây."

Hoàng hậu ghé lại bên Liễu Thị, ả ta nói câu gì đó bên tai nàng ta, Hoàng hậu dường như có chút do dự: "Cái này…"

Liễu Thị cười nói: "Hoàng hậu nương nương, người đừng lo, thần thiếp sẽ một mình gánh chịu chuyện này, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với nương nương. Nếu sự việc bại lộ, thần thiếp xin tự thắt lụa trắng, tuyệt đối không liên lụy chút nào đến nương nương."

Cuối cùng, Hoàng hậu vẫn gật đầu: "Làm sạch sẽ chút, Hân An Liễu Thị các ngươi sẽ tự vinh quang vô hạn."

Liễu Thị quỳ hai gối xuống đất, vui mừng nói: "Thần thiếp thay cha và huynh tạ ơn ân huệ của Hoàng hậu nương nương."

Đến khi Liễu Thị rời đi, Hoàng hậu mới khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hân An Liễu Thị xuất thân từ nhà nghèo, quả nhiên vì trèo cao mà cái gì cũng có thể làm được. Biết nhan sắc mình bình thường nên ắt hẳn không lọt vào được mắt xanh của Hoàng thượng, chắc cũng chỉ có thể dựa vào cách này để Liễu Thị thăng chức nhanh chóng. Người đâu, báo với phụ thân, chăm sóc cho Liễu Thị ở Tân An đi."

Cung nữ thân cận rời đi, rốt cục Hoàng hậu tỉnh táo lại lần nữa, sau khi trang điểm xong, quyết định không thể đắm chìm vào cảm xúc không cam lòng.

Sau khi Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa trong cung Hoàng hậu xong, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tức giận siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ: [Tức chết ta, tức chết ta rồi, ta biết ngay Hân An Liễu Thị này đang tác oai tác quái. Ả ta ỷ vào bản thân là đồng hương với Thục phi nương nương, vừa vào cung đã lập tức đến bái kiến Thục phi nương nương. Bề ngoài thì kết giao với nàng, diễn kịch tình tỷ muội sâu đậm. Làm sao ngờ được ả ta lại hại Lục hoàng tử, Thục phi nương nương qua đời cũng do ả ta hại.

Sao lòng dạ nữ nhân này lại rắn rết như thế, chẳng lẽ chỉ vì để Hân An Liễu Thị đi ra từ nơi rừng núi hẻo lánh như Tân An à?]

Lục Hoàng tử đang viết chữ ở bên cạnh, nghe Diệp Phỉ Nhiên nói vậy thì cũng không bất ngờ gì.

Kiếp trước hắn ta được Hân An Liễu Thị nhận nuôi, ngoài mặt thì đối xử với hắn ta như con đẻ, nhưng thực tế chỉ nuông chiều độc trên người hắn ta.

Uống độc Phong Thần, thế gian này không có bất kỳ thuốc hay châm cứu nào có thể chữa, cho dù có thì cũng chỉ giảm bớt bệnh trạng thôi.

Độc Phong Thần phát tác chín năm, dù là thần tiên Đại La đến thì cũng không cứu được.

Nhưng người tính không bằng trời tính, năm thứ tám hắn ta trúng độc Phong Thần, cũng chính là năm hắn ta mười hai tuổi thì bị kéo đến bãi săn để săn bắn.

Họa là chỗ dựa của phúc, mà phúc cũng là chỗ dựa của họa, Lục Hoàng Tử đặt bút xuống, tiến lên bế Diệp Phỉ Nhiên vào lòng, cũng đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nhóc con, nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Phỉ Nhi gặp ác mộng sao… hả? Phỉ Nhi đừng sợ, ca ca bảo vệ… đệ."

Diệp Phỉ Nhiên vươn hai bàn tay nhỏ ôm Lục Hoàng tử, vừa khóc vừa gọi: "Ca… Ca…"

Lục Hoàng tử ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt khó tin nói: "Phỉ Nhi… biết nói rồi à? Còn gọi… ca ca nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!