Chương 46: (Vô Đề)

Hồ công công thấy ông ta đang vui vẻ ra mặt thì nghĩ thầm, ông ta hiện tại đang chìm trong mộng đẹp nhưng chỉ đợi chút nữa thôi, sẽ không còn đẹp nữa đâu.

Thanh âm tuyên chỉ cũng lọt vào tai Tần Uyển Hề và Tiêu Dung, khiến các nàng tò mò, các nàng cũng muốn biết, lần này lão gia lập được công lớn như thế, chí ít cũng phải được thăng một bậc chứ?

Ai mà ngờ khi giọng nói của Hồ công công dõng dạc tuyên chỉ lại là: "Hộ bộ thị lang Diệp Thừa Trạch, vu hãm trung lương, phá hư kế hoạch lớn của quân thần Tô gia, nay giáng xuống làm ngũ phẩm lang trung, khâm thử."

Diệp Thừa Trạch trợn tròn mắt ngạc nhiên, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Hồ công công: "Không đúng, không thể như thế được, rõ ràng ta lập được công lớn, vì sao chẳng những không thăng quan, trái lại còn giáng xuống liên tiếp ba phẩm cấp? Hồ công công, có khi nào ngài đã truyền sai không?"

Hồ công công bật cười, gấp lại thánh chỉ, nói: "Diệp đại nhân, thánh chỉ sao có thể nói sai là sai được chứ? Còn về chuyện vì sao ngài bị giáng ba phẩm cấp, Diệp đại nhân à, ngài ngàn vạn lần không nên làm những việc đó, không nên sau khi hoà ly lại quay ra muốn hãm hại người Tô gia. Người của Tô gia nói gì thì nói, cũng là người mà ngài phải mang ơn, bằng không, bây giờ ngài vẫn chỉ là một thương nhân, dù cho khi thành thân có được một ít công danh, nhưng vẫn còn xa lắm mới với tới được một chức quan chân chính. Nếu như không phải Tô lão tướng quân trải sẵn đường cho ngài, làm sao ngài ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay? Thôi bỏ đi, ta cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu, cũng đã là niệm tình Diệp đại nhân trước kia có che chở cho ta rồi. Sau này vẫn là mong Diệp đại nhân biết thân biết phận, làm cho tốt trách nhiệm của bản thân là được rồi."

Tần Uyển Hề đang tránh ở chỗ tối ngã sụp xuống đất, Tiêu Dung cũng hoàn toàn không thể tin vào tai mình, nàng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ, mày liễu nhếch lên, nổi giận đùng đùng: "Tại sao lại như vậy? Tại sao phụ hoàng lại muốn giáng chức Thừa lang, lại còn giáng đến ba phẩm cấp? Rõ ràng Thừa lang lập được công lớn, ngài ấy không thể vì thiên vị Tô gia mà đối đãi với chàng ấy như thế!"

Hồ công công biết vị Tam công chúa này tính khí thất thường, tuy rằng nàng đã từ bỏ phong hiệu công chúa vì muốn thành thân với Diệp Thừa Trạch.

Nhưng nói gì đi nữa nàng vẫn là nhi nữ của hoàng đế, hơn nữa còn có một mẫu phi vừa sinh hạ được hoàng tử. Vị hoàng tử này về sau nếu có vô dụng đi chăng nữa thì cũng có thân phận thân vương, thế nên Hồ công công đối xử với nàng vẫn rất khách khí.

Ông ta cung kính hành lễ với nàng, nói: "Tham kiến quý phu nhân, xin quý phu nhân đừng nóng vội, Hoàng thượng tuy giáng chức Diệp đại nhân ba phẩm cấp, nhưng đối với vị trí quý phu nhân của người thì vẫn giữ nguyên, sẽ không xảy ra bất cứ ảnh hưởng gì đến phong hiệu quý phu nhân của người. Hoàng thượng nói, nếu như quý phu nhân có thời gian rảnh, nên vào cung thăm Lương phi nương nương nhiều một chút, tiểu hoàng tử đã đầy tháng, rất đáng yêu, công chúa cũng có thể bồi dưỡng tình cảm tỷ đệ."

Tiêu Dung lúc này rất tức giận, nói: "Trùng hợp quá, ta cũng đang muốn vào cung, không bằng Hồ công công đi cùng ta một đoạn đi!"

Nói xong nàng xoay người, đưa theo Đông Nhi và Xuân Nhi, cùng rời Diệp phủ.

Diệp Thừa Trạch không hề ngăn cản nàng, ông ta cũng cảm thấy ông ta bị oan ức, tại sao ông ta lập công lớn, Hoàng thượng lại giáng đến ba phẩm cấp của ông ta.

Chỉ bởi vì dưỡng mẫu của Hoàng thượng chính là Tô lão thái phi, ngài ấy lại có thể thiên vị Tô gia đến mức như thế?

Còn có bức bản đồ thủ thành kia nữa, đến hôm nay ông ta mới biết nó sẽ như thế, có lẽ thứ đó cũng do tiện phụ Tô Hạo Vân kia thiết kế ra!

Không biết bọn họ dùng cách quỷ quái gì mà lại có thể thay đổi được bút tích trên bản đồ thủ thành, có thể dễ dàng thay xà đổi cột đến vậy.

Hồ công công vốn muốn nói, lúc này Tam công chúa tốt nhất đừng nên đến quấy rầy Hoàng thượng, nhưng ông ta chỉ nhìn Tiêu Dung rồi cũng không thêm nói gì nữa.

Chuyện ở trong cung, người khác có thể không biết, chứ vị Hồ công công này chắc chắn luôn biết rất rõ ràng.

Nếu như Diệp Thừa Trạch biết "làm người", đút cho ông ta chút bạc, hỏi Hồ công công nguyên do vì sao xảy ra cớ sự này, chí ít cũng sẽ không khiến cho Tiêu Dung đi náo loạn một phen thế này. 

Nhưng sự thật chứng minh, người không tự dựa vào năng lực của mình leo lên trên, khẳng định sẽ có ngày bị ngã xuống.

Lúc trước ông ta dựa vào Tô gia, sau này thì dựa vào Tiêu Dung, còn dựa thêm chút ký ức của Diệp Kỳ Sâm sau khi sống lại trở về để tiên tri. Thế nhưng ông ta đã quên, sau khi Diệp Kỳ Sâm sống lại đã làm rất nhiều chuyện làm thay đổi thực tại, hắn có thể tiên tri thì ích gì chứ, những chuyện đã bị thay đổi cũng sẽ dần dần diễn biến khác đi so với ký ức của hắn thôi.

Huống chi còn có biến số như Diệp Phỉ Nhiên ở đây, khiến mỗi lần Diệp Kỳ Sâm muốn ra tay làm chuyện gì thì chuyện đó đều thành công dã tràng.

Hơn nữa, lúc này Diệp Kỳ Sâm cũng không rảnh rỗi để lo lắng cho cha hắn, hắn hiện tại vẫn còn đang tham gia ứng thí thi Viện ở kinh thành, trở thành thí sinh dự thi nhỏ tuổi nhất.

Chuyện Diệp Thừa Trạch vừa bị giáng chức hắn chưa biết, hắn vẫn đang bận đọc đề thi rồi nhếch miệng cười khinh thường, hắn đang chuẩn bị cẩn thận, nắn nót viết ra một áng văn thật xuất chúng.

Tưởng tượng đến viễn cảnh cha hắn vừa lập được công lớn cho triều đình, còn bản thân hắn mới bảy tuổi đã có thể thi đỗ tú tài, vậy thì tương lai của hắn chắc chắn sẽ là một con đường bằng phẳng.

Diệp Kỳ Sâm không tài nào kiềm chế nổi khoé môi ngập ý cười của bản thân, vị cao nhân kia đã nói, nếu như hắn làm theo lời người đó bảo ban, hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ dưới một người nhưng trên vạn người.

Bên này hai cha con mỗi người mang một tâm sự riêng, phía bên kia Tam công chúa đã vào cung, xông thẳng đến trước ngự thư phòng, gấp gáp đến mức chưa đợi thông báo, đã trực tiếp vọt vào sảnh phụ. Hoàng đế đang nghỉ trưa, tên thái giám thấy ngăn không được khí thế của nàng, chỉ có thể gấp gáp hạ giọng nhắc nhở: "Công chúa điện hạ, Tam công chúa điện hạ, vạn tuế gia hiện tại đang nghỉ trưa, người trăm vạn lần cũng không thể quấy rầy ngài ấy."

Nhưng động tĩnh lớn như thế, sao Hoàng thượng còn nghỉ ngơi được nữa?

Bên trong truyền ra âm thanh nặng nề của hoàng đế: "Được rồi, để con bé vào đi!"

Tiêu Dung đẩy tiểu thái giám ra, vừa vào trong điện đã quỳ xuống, vừa khóc vừa thưa: "Phụ hoàng, sao người lại muốn làm như vậy? Thừa Lang rõ ràng đã lập công, sao người lại giáng ba phẩm cấp của chàng ấy. Tuy rằng chàng ấy có chút hiểu lầm với Tô gia, thế nhưng bức bản đồ thủ thành kia có bị ai động tay chân hay không vẫn là chuyện chưa xác định rõ, người không thể thiên vị Tô gia như thế chứ?

Con biết, Tô lão thái phi có ân với người, nhưng ân tình này chúng ta đã trả mười mấy năm, cũng nên trả xong rồi chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!