Chương 45: (Vô Đề)

Chúng văn võ bá quan đều ngơ ngác hết cả, ai nấy cũng nháo nhào không hiểu vì sao Hoàng đế lại nói như vậy, tại sao đang yên đang lành lại nổi trận lôi đình như thế?

Ngay đến Diệp Thừa Trạch cũng cảm thấy rất kỳ lạ, kể cả Hoàng đế có thiên vị Tô gia, nhưng cũng không thể thiên vị một cách trắng trợn như thế chứ?

Có một quan viên tiến lên nhặt quyển tấu chương kia, sau đó liền bị những thứ trong quyển tấu chương ấy làm cho bỏng mắt, vẻ mặt của ông ta lập tức nhăn nhó hết cả lại, lập tức ném quyển tấu chương đi, quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn thêm.

Lại có một quan viên khác bước lên nhìn thoáng qua, chỉ vừa liếc qua ông ta đã xuýt xoa một tiếng, châm chọc nói: "Diệp đại nhân, sở thích của ngài đúng là đặc sắc đấy! Ta tự nhận mình kiến thức uyên thâm, học rộng biết nhiều, thế nhưng loại người giống như Diệp đại nhân, ta thật sự chưa từng gặp qua."

Nói xong, ông ta cười ha hả, trên mặt viết đầy hai chữ khinh thường. Ông ta tùy tiện ném quyển tấu chương xuống đất, lộ ra tất tần tật những gì được biết trong tấu chương.

Mọi người nhanh chóng tiến đến vây quanh quyển tấu chương, mấy tiếng như "cái này" hay "thứ kia" vang lên không dứt.

Diệp Thừa Trạch cũng bước lên nhìn, hay lắm, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến linh hồn nhỏ bé của ông ta bị dọa muốn thăng thiên.

Ông ta vội vàng nhặt quyển tấu chương lên, nhìn thấy trên tấu chương vẽ một bức xuân cung đồ*, lại còn lấy bản thân ông ta làm nhân vật chính thì tức giận đến mức run rẩy cả người, muốn đập nát, hủy hoại bức xuân cung đồ ấy.

(*Tranh sếch)

Bên cạnh ông ta lúc này lại truyền đến giọng nói châm chọc của Tô Hạo Thanh: "Chậc, chậc, chậc, Diệp Thừa Trạch, ngươi có biết vì sao trước kia ta vẫn luôn chướng mắt ngươi không? Bởi vì ngươi vốn đã thân mật cùng cô nương của Lý gia nhưng lại đột nhiên đến trêu chọc muội muội ta. Cô nương của Lý gia cũng là người coi trọng thanh danh, không muốn so đo với ngươi, chỉ lặng lẽ gả cho người khác.

Lúc ta biết được chuyện này, ngươi và muội muội của ta đã thành thân rồi, thế nên ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn giấu chuyện này đi. Nhưng ông đây không bỏ qua được chuyện này, việc sinh hoạt riêng tư ngươi đúng là không dám nhận trách nhiệm gì cả! Vốn tưởng rằng ngươi chỉ có mỗi một chút khuyết điểm đó, lại niệm tình ngươi đối xử với muội muội ta không tệ, ta mới nhiều lần xin phụ thân trải đường sẵn cho ngươi, tìm các mối quan hệ cho ngươi kết giao. Thế nhưng, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi làm ra chuyện gì đây? Muội muội ta có đắc tội ngươi ở chỗ nào, có thiếu nợ ngươi sao, mà lại khiến ngươi muốn hãm hại Tô gia đến mức này?"

Âm thanh của y bị đè thấp đến cùng cực, người khác không thể nào nghe thấy, nhưng Diệp Thừa Trạch lại nghe như sấm đánh bên tai.

Ông ta nắm chặt quyển tấu chương muốn nhàu nát kia trong tay, chặt đến nỗi tay ông ta nổi lên từng dây gân xanh, ông ta quay đầu, lạnh lùng cười với Tô Hạo Thanh: "Ngươi rất đắc chí sao? Ngươi cho rằng ngươi tráo được một bức bản đồ thủ thành thì lần này Tô gia các ngươi đã thắng rồi? Ta quét sạch hai cứ điểm thu thập tình báo của Bắc Liêu, cho dù có chút vấn đề với bức bản đồ thủ thành, nhưng suy cho cùng ta vẫn lập được công lớn!

Đến lúc Hoàng thượng luận công ban thưởng, ta chắc chắn cũng sẽ cùng ngồi chung mâm chính tam phẩm với Tô Hạo Thanh ngươi!"

Tô Hạo Thanh à một tiếng, hỏi ngược lại: "Thế cơ à? Được lắm, vậy ngươi cứ chờ xem!"

Trong lòng Diệp Thừa Trạch bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, ông ta đứng nhìn theo bóng dáng Tô Hạo Thanh rời đi, không màng các ánh mắt châm chọc của mọi người trong triều, đuổi theo sau Tô Hạo Thanh.

Tô Hạo Thanh nhìn thấy ông ta đuổi kịp, bèn hỏi: "Diệp đại nhân còn có việc gì khác sao? Bây giờ ta còn phải đi tố khổ với Hoàng thượng, Tô gia nhà chúng ta chịu ấm ức lớn như thế, không thể cứ vậy bỏ qua được."

Diệp Thừa Trạch nói: "Ngươi muốn trả đũa ta sao? Đừng quên, ta lập được công lớn, ngươi không thể bôi nhọ ta trước mặt Hoàng thượng được đâu!"

Thật ra trong lòng Diệp Thừa Trạch lúc này rất hoảng loạn, ông ta cũng muốn đến chỗ Hoàng thượng thỉnh tội, phủi sạch tội lỗi dính dáng đến chuyện xuân cung đồ, đổ cho Tô gia tự biên tự diễn chuyện đó.

Ai ngờ cả hai người đều đồng thời đến Ngự Thư Phòng, thế nhưng Hoàng thượng không chấp nhận cho Diệp Thừa Trạch yết kiến, chỉ để Tô Hạo Thanh vào trong.

Tô Hạo Thanh khinh thường nhìn lướt qua Diệp Thừa Trạch, quay người đi vào Ngự Thư Phòng, y vừa vào cửa đã bắt đầu quỳ xuống đất khóc lóc, kể lể: "Bẩm Hoàng thượng, thần oan uổng quá, thần thật sự oan uổng quá, nỗi khuất nhục này dày vò thần như sắp chết!"

Nói xong, y còn gắng gượng rơi hai giọt nước mắt cá sấu. Diệp Phỉ Nhiên ở một bên hóng chuyện, vừa nhìn đã biết đây đã là "đỉnh cao" của kỹ thuật diễn của vị đại cữu cữu này rồi.

Ai có thể nghĩ đến vị đại cữu cữu ngày thường vẫn luôn cương trực công chính, ngay lúc này lại có thể khai phá ra tiềm năng "trà xanh" trong người, có thể thấy được, con người bị đặt dưới "áp lực" cực lớn thì việc gì cũng có thể làm được.

Hoàng thượng cũng biết Tô Hạo Thanh chịu oan uổng, bước đến đỡ y đứng dậy, nói: "Tô tướng quân xin hãy yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho Tô gia."

Ai mà biết được một khi Tô Hạo Thanh đã khóc thì không cản nổi nữa, tựa như muốn kể ra hết những khốn khổ mà Tô gia phải chịu đựng trong những năm nay: "Thần biết, Hoàng thượng có ân trọng như núi với Tô gia. Nhưng mà, việc này cũng không thể ngăn chặn được những lời đàm tiếu của những người ngoài kia. Bọn họ cứ ngươi một câu, ta một câu, miệng đời xói bạc mòn vàng, Tô gia cũng khó lòng thanh minh.

Trước đây thì Tô Gia bị hàm oan tự nuôi quân binh, bây giờ lại còn muốn ép Tô gia vào tội tư thông với địch, b. án n.ư. ớc cầu vinh! Thần… không bằng thần chết đi cho rồi!"

Hoàng thượng thấy Tô Hạo Thanh khóc thảm như thế, lập tức cảm thấy có chút đau lòng, dù sao y cũng là cháu trai của Tô lão thái phi, trước đó không lâu vừa mới xảy ra việc Tô lão thái phi bị ám sát, bây giờ lại đến việc Tô gia bị hãm hại.

Về phía Diệp Thừa Trạch tuy rằng vẫn chưa phải là người của Kính quốc công, nhưng hiện tại ông ta đang làm việc ở Hộ bộ, cũng xem như đã có nửa người dưới trướng Kính quốc công rồi.

Ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia, thậm chí còn hoà Ly với Tô Hạo Vân, tuy rằng người ông ta cưới là con gái của Hoàng đế… Nhưng đạo đức cá nhân của ông ta có vấn đề, đến việc sinh hoạt cá nhân ông ta cũng không biết tự kiềm chế, để Tiêu Dung gả cho ông ta, thật sự như đẩy nàng sa vào hố lửa.

Thế nhưng ý con gái đã quyết, thậm chí đòi sống đòi chết phải gả bằng được cho ông ta, bây giờ ván đã đóng thuyền, người phụ thân như hắn đây cũng không nói thêm được gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!