Chương 44: (Vô Đề)

Như Diệp Phỉ Nhiên đã nói, quả thật Diệp Thừa Trạch sẽ phải đối phó với hai nơi, một là cơ sở ngầm của Bắc Liêu và hai là Tô gia.

Ngày trước, ông ta dẫn người bất ngờ tấn công vào hai cơ sở ngầm của Bắc Liêu. Đúng như lời con trai cưng Diệp Kỳ Sâm của ông ta, từ trong cơ sở ngầm đó đã bắt được bốn mật thám cùng một số thông tin cơ mật mà chúng đã thám thính được.

Dù không phải là những thông tin trọng yếu, nhưng ai cũng biết chuyện Bắc Liêu luôn nhăm nhe Đại Ninh, trong nhiều năm qua đã chiếm đoạt không ít lãnh thổ của Đại Ninh.

Nếu để bọn họ đánh cắp được thông tin cơ mật thì hậu họa khôn lường.

Ông ta đã chiếm được cơ sở ngầm của Bắc Liêu, cũng giống với việc đã ngăn chặn được chuyện các tài liệu cơ mật bị tiết lộ, đó là một công lao to lớn.

Sáng hôm nay, ngay khi vào triều, Diệp Thừa Trạch là người đầu tiên dâng tấu lên hoàng đế: "Gần đây, thần nhận thấy có điều bất thường tại cửa hàng của tổ nghiệp, không ngờ lại phát hiện ra vài tên mật thám của Bắc Liêu. Do tình hình lúc đó cấp bách, thần lo rằng cơ mật của Đại Ninh sẽ rơi vào tay mật thám Bắc Liêu, nên đã tự mình dẫn theo vài gã đầy tớ trong nhà đi bắt giữ bọn chúng.

Thần cũng thu được một số tình báo mà bọn chúng đã thu thập được từ Đại Ninh ta, hôm nay xin mang tất cả đến đây trình lên để Hoàng Thượng xem qua."

Hoàng đế nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết: "Ôi kìa? Diệp ái khanh lại lập được công lớn rồi sao? Mau mang vật chứng lên đây, để trẫm xem qua."

Diệp Thừa Trạch vâng lời, ra hiệu cho gia đinh của Diệp phủ đang đứng bên ngoài khiêng vào một rương đồ. Phần lớn là những công văn không mấy quan trọng, trong đó có hai tài liệu quan trọng, nhưng cũng chỉ là những tấu trình quân tình đã qua.

Hoàng đế lệnh cho đại thái giám mang lên cho mình xem qua một, sau đó chậm rãi gật đầu: "Quả thật, những thứ này đều là tình báo quan trọng của Đại Ninh, dẫu cho đều đã cũ rồi, nhưng việc chúng có thể rơi vào tay mật thám Bắc Liêu chứng tỏ rằng chúng đã ở Đại Ninh ta sắp đặt xong một mạng lưới cơ sở ngầm. Diệp ái khanh, khanh có bắt được mật thám luôn không?

Áp giải bọn chúng đến đây được chứ?"

Diệp Thừa Trạch vui vẻ đáp: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã bắt được tất cả chúng rồi, hiện tại đều đang giam ở ngoài cung đợi lệnh."

Hoàng đế rất hài lòng, khoát tay ra lệnh: "Thế thì còn chờ gì nữa? Mau dẫn chúng vào, trẫm muốn đích thân thẩm vấn chúng!"

Chẳng bao lâu sau, bốn tên mật thám Bắc Liêu bị dẫn vào. Bề ngoài chúng trông như dân thường của Đại Ninh, tất cả đều đang mặc quần áo của thứ dân.

Hoàng đế hỏi: "Đã xác minh thân phận của chúng chưa?"

Diệp Thừa Trạch đáp: "Khởi bẩm, đã xác minh cả rồi. Gót chân của chúng đều có khắc ký hiệu của mật thám Bắc Liêu, thần cũng đã kiểm tra qua cả ám ngữ của chúng nữa. Đây chắc chắn là mật thám của Bắc Liêu."

Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám mật thám, trầm giọng hỏi: "Kẻ đứng sau các ngươi là ai? Nếu các ngươi khai ra trẫm sẽ rộng lượng, không để các ngươi phải chịu đau khổ, nói không chừng trẫm có thể xem xét đưa các ngươi trở về Bắc Liêu nếu như thông tin các ngươi cung cấp có giá trị."

Một mật thám Bắc Liêu cố gắng giãy giụa, nhổ ra tấm vải bịt miệng, phun ra một câu đầy khinh bỉ: "Hừ, cẩu hoàng đế, @#¥%……"

Mọi người: …

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Tên mật thám này dám mắng hoàng đế, còn nói bằng tiếng Bắc Liêu rằng dù chết cũng không phản bội Đại Liêu Khả Hãn.]

Lục hoàng tử đang đứng một bên nghe lén: …Nhóc này còn giúp mọi người dịch lại nữa.

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm, hệ thống này tốt thật chứ, lại còn có cả phụ đề dịch tiếng Bắc Liêu, đúng là một cái hệ thống chu đáo mà.

Hoàng đế có thể nghe hiểu được một ít tiếng Bắc Liêu, nên khi nghe vậy hắn cười lạnh nói: "Ngươi trung thành thật đấy, nhưng ngươi có từng nghĩ, Khả Hãn mà ngươi luôn nhất mực trung thành ấy, có thật sự xứng đáng với lòng trung thành đó hay không? Thế tử của các ngươi đã bị huynh đệ của hắn hành hình, dẫu vậy nhiều thế lực vẫn muốn tranh đấu giành quyền lực.

Hôm nay là tam hoàng tử lên ngôi, ngày mai lại đến thất hoàng tử, ai mà biết được vị hoàng tử nào sẽ thắng được ngôi vương kia chứ?"

Thông tin này như chọc vào nỗi đau trong lòng của tên mật thám Bắc Liêu, gã mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Hoàng đế nhưng cũng không nói gì thêm.

Hoàng đế biết rằng, chỉ trên triều thì không thể khai thác thêm gì từ chúng, hắn khoát tay: "Đưa chúng vào nhà giam của Đại Lý Tự đi, để Đại Lý Tự Khanh từ từ thẩm tra xử lý."

Đối với những tay mật thám thế này, Hoàng đế đều sẽ để cho ám vệ của mình ra tay xử lý, cũng may, trong tay hắn vẫn nắm giữ hơn một vạn ám vệ, vẫn chưa đến mức hoàn toàn mù quáng.

Sau khi mật thám Bắc Liêu bị dẫn đi, hoàng đế hết lời khen ngợi Diệp Thừa Trạch: "Diệp đại nhân quả thực rất nhạy bén, đúng là tấm gương cho các quan lại trong triều noi theo. Khanh lập được công lớn như vậy, trẫm rất vui. Xem ra Dung Nhi đã không chọn sai, khanh đúng là một người rất đáng tin cậy."

Diệp Thừa Trạch như mở cờ trong bụng, vội vàng quỳ xuống: "Được Hoàng Thượng tán thưởng, thân là triều thần, thần xin nguyện vì Hoàng Thượng mà cả đời cúc cung tận tụy. Vi thần dưới danh nghĩa trượng phu của Dung Nhi chắc chắn cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng."

Hoàng đế gật đầu, nói: "Diệp đại nhân lập công lớn như vậy, chắc chắn là phải ban thưởng cho khanh. Để trẫm nghĩ xem nên thưởng cho khanh cái gì đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!