Chương 42: (Vô Đề)

Mọi người đều đồng loạt xuống xe ngựa. 

Ngoại trừ Tô lão thái phi, tất cả đều quỳ xuống, cung kính nghênh đón thánh giá.

Tình trạng của hoàng đế giờ đã khá hơn nhiều, không còn hồn bay phách lạc như lúc Thục phi vừa mới qua đời.

Hoàng đế kêu người hạ kiệu rồng, chỉnh lại tay áo, tiến lên quỳ trước mặt Tô lão thái phi: "Nhi tử chúc thọ mẫu phi, chúc mẫu phi tuổi xuân an yên, gặp mặt luôn tươi cười."

Tô lão thái phi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hoàng đế, trách móc: "Đã làm hoàng đế rồi, mỗi năm còn đến chúc thọ ta, thật không ra thể thống gì."

Hoàng đế đứng dậy, cười nói với Tô lão thái phi: "Bách thiện hiếu vi tiên, chữ hiếu làm đầu, mẫu phi nuôi trẫm khôn lớn không dễ dàng gì, chút lễ quỳ này, chỉ cần trẫm còn đi được, nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua."

Diệp Phỉ Nhiên ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy thật hiếm có, hoàng đế tuy không phải con ruột của Tô lão thái phi, nhưng lại có tấm lòng hiếu thuận và nhớ ơn đến vậy.

Khó trách người đời đều nói hoàng đế nhân hậu thuần lương, rất hiếu thuận, từ cách hành xử với Tô thái lão phi đã đủ để chứng minh đều này.

Lạc Thân Vương tiến lên hành lễ với hoàng đế: "Thần đệ bái kiến hoàng huynh."

Hoàng đế hờ hững đỡ vai Lạc Thân Vương, hỏi: "Cảnh Đường đã chuẩn bị quà mừng cho mẫu phi chưa?"

Lạc Thân Vương tự đắc: "Tất nhiên là rồi, buổi tiệc thọ hôm nay, chính là món quà tốt nhất thần đệ dành tặng mẫu phi."

Hoàng đế cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gấm, kính cẩn trao cho Tô lão thái phi: "Trẫm tìm được một viên minh châu Nam Dương, đặc biệt dành tặng mẫu phi trong ngày sinh nhật. Mẫu phi xem, có thích không?"

Tô lão thái phi nhận lấy chiếc hộp gấm, mở ra, nhìn thấy một viên minh châu đang phát sáng to bằng quả trứng gà, dù là ban ngày cũng có thể thấy được ánh sáng ấm áp của nó.

Tô lão thái phi lập tức vui vẻ gật đầu nói: "Hoàng đế thật có lòng, ta rất thích, nhưng sau này đừng phí tâm đến những việc như thế này nữa, chỉ cần có tấm lòng hiếu thuận này của hoàng đế là ta đã mãn nguyện rồi."

Hoàng đế lại đỡ lấy Tô thái phi, giọng hơi nũng nịu: "Trẫm tuy là hoàng đế, nhưng cũng là do mẫu phi từ nhỏ nuôi dạy lớn khôn. Tấm lòng của mẫu phi đối với trẫm, dẫu có chết vạn lần cũng không đền báo hết được."

Tấm lòng hiếu thảo này cũng không phải vô cớ, lòng người đều là thịt mà ra, Tô lão thái phi năm xưa một mình lẻn vào doanh trại địch để cứu Hoàng quý phi và hoàng đế khi còn nhỏ.

Hoàng quý phi không chịu được nhục nhã, đâm đầu vào tường tự tử, Tô lão thái phi chỉ đành cứu hoàng đế đang còn là đứa trẻ ra khỏi trại địch.

Sau đó thái phi được lão hoàng đế chọn vào cung, cũng chăm sóc hoàng đế trưởng thành an toàn, giúp đỡ hoàng đế lên ngôi, biến quân nhà họ Tô trở thành chỗ dựa vững chắc, sau khi hoàng đế lên ngôi cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào.

Trên đời này, nếu không có Tô lão thái phi, cũng sẽ không có hoàng đế bây giờ.

Nhưng lòng nghĩa khí của người nhà họ Tô quá nặng, sống quá chính trực, khiến Tô gia nhiều lần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hoàng đế chúc thọ Tô lão thái phi xong, quay lại gọi Lục hoàng tử, nhưng Lục hoàng tử lại nhìn hắn với ánh mắt vô định trống rỗng, không thèm để ý đến hắn.

Hoàng đế không giận, bước lên ôm lấy hắn ta: "Tông nhi, con có nhớ phụ hoàng không? Trẫm biết con hiểu lời phụ hoàng, chỉ là không thể biểu đạt. Đôi mắt của con nói cho trẫm biết, con nhớ trẫm, con cũng... nhớ mẫu phi của con."

Lục hoàng tử cúi đầu, trong tình thế nguy nan của Đại Ninh bây giờ, hắn ta không thể bày tỏ bất kỳ nỗi nhớ nào với phụ hoàng mình.

Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên vang lên bên cạnh: [Xem kìa, làm hoàng đế có gì tốt? Phải vì thiên hạ, vì nước nhà. Vì cái này vì cái kia, chỉ là không thể vì bản thân, vì người mình yêu, vì con cái, ép mình thành kẻ cô đơn. Còn không thể trở mặt với người mình ghét, rốt cuộc còn phải dựa vào họ. Càng không thể xử lý kẻ thù, dù biết có chuyện xảy ra cũng có lý do bên trong.

Ta thấy làm hoàng đế, thật sự không đáng.]

Hoàng đế ôm Lục hoàng tử, ngơ ngác một chút, nhưng tiếng lòng này, không phải lần đầu hắn nghe thấy.

Đứa nhỏ Tô gia này không phải người thường, tại thời điểm Thục phi mất, hắn đã sớm nhận ra. Nhưng lại không nghĩ tới đứa nhỏ này thích lảm nhảm đến vậy.

Nghe xong những lời này, hắn cũng không tức giận. Chỉ là cảm thấy hơi lạ, bởi trên thế gian này chỉ sợ có mình cậu dám ở trước mặt hoàng đế nói những lời như vậy.

Nhưng mà cũng tốt, gặp được người như vậy cũng là cơ duyên may mắn của Tông nhi. 

Gặp được người như vậy, phải chăng điều đó có nghĩa là, con của hắn sẽ có cách cứu được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!