Chuyện đàm tiếu cực lớn này khiến những người có mặt ở đây đều choáng váng, bởi vì bọn họ vẫn không nghĩ ra, tại sao hoàng hậu phải làm vậy.
Rõ ràng Dư quý phi là người của phủ Kính quốc công, Tứ hoàng tử cũng chỉ có thể được phủ Kính quốc công nâng đỡ, nhưng tại sao hoàng hậu lại muốn loại bỏ niềm hy vọng duy nhất này?
Những lời tiếp theo của Diệp Phỉ Nhiên, khiến mọi người chợt tỉnh ngộ: [Mấy năm gần đây, Dư quý phi vì chuyện của Tứ hoàng tử, đã có nhiều bất mãn với phủ Kính quốc công, thậm chí có lúc còn bất đồng quan điểm. Dư thị vốn chính là con rể của Kính quốc công, Dư quý phi cũng là con gái của Vương thị, cô cô của hoàng hậu. Cô cô gả vào Dư gia, sinh hạ Dư quý phi, Dư quý phi lại sinh hạ Tứ hoàng tử. Nếu Tứ hoàng tử lên làm hoàng đế, vị trí cầm quyền sẽ rơi vào tay Dư gia.
Nhà ngoại của hoàng đế khác với các hoàng tử bình thường, Vương thị lo lắng Dư thị sẽ trở nên hùng mạnh, đặc biệt là Hoàng hậu ghen ghét đến ngứa răng, nhưng lại không thể không nâng đỡ. Sở dĩ ra tay với Tứ hoàng tử là vì gần đây bà ta đã tìm được một phương pháp sinh con kỳ diệu, cái thai đảm bảo sẽ là con trai. Nhưng lại vì thân thể không tốt, nên nghĩ cách chuốc say hoàng đế, để cung nữ bên cạnh đóng giả thành bà ta thị tẩm, sau đó giả vờ mang thai, nếu sinh hạ hoàng tử, như vậy Tứ hoàng tử sẽ trở nên vô dụng. Hiện giờ cung nữ kia đã mang thai, được giấu trong màn giường của Hoàng hậu, sau khi được thái y chẩn đoán nhiều lần, xác định là thai nam…]
Tin tức như sét đánh giữa trời quang, làm mọi người trở tay không kịp.
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ, khó trách Hoàng hậu gấp không chờ nổi mà ra tay, hóa ra là đã có một kế hoạch hoàn mỹ.
Nhưng cốt truyện này không phù hợp với diễn biến gốc của tiểu thuyết, Diệp Phỉ Nhiên suy đoán, đứa bé này có khả năng không được sinh ra.
Hoặc cũng có thể đã được sinh ra, nhưng lại có vấn đề gì đó, không được công bố ra bên ngoài, cho nên Tứ hoàng tử vẫn là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí thái tử.
Nhưng khi nghe thấy tin tức này Tứ hoàng tử đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, lời tiếp theo là gì hắn đều nghe không lọt, vội kéo Tô Dư Tịch quay người rời đi.
Mà không biết rằng sau khi họ vừa đi, Diệp Phỉ Nhiên liền nghi hoặc: [Từ từ, chuyện đàm tiếu này có dấu đỏ…… Chẳng lẽ là chuyện giả? Cũng có khả năng này, hoàng đế cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ lại không phân biệt được người ngủ cùng ông ta có phải hoàng hậu hay không? Tóm lại việc say rượu chỉ là cái cớ để hai người lấy ra làm bậy mà thôi.]
Chuyện đàm tiếu này thật giả khó phân, Diệp Phỉ Nhiên quyết định theo dõi một thời gian, đánh dấu lại chuyện đàm tiếu này, chờ sau này mở khóa lại đến xem thử.
Hai người rời đi vừa rồi, lúc này đã đến viện của Tô Dư Tịch, vành mắt Tứ hoàng tử đỏ hoe, hắn hỏi Tô Dư Tịch: "Việc ta sinh ra, đối với họ mà nói, thật sự chỉ là một công cụ thôi sao?"
Tô Dư Tịch thở dài: "Điện hạ, mỗi người sinh ra đều có trách nhiệm của riêng mình. Chỉ là ngài sinh ra trong hoàng thất, gánh nặng trên người cũng sẽ nặng thêm chút."
Tứ hoàng tử cười khổ: "Nhưng cũng không phải không thể thay thế được, chẳng phải mẫu hậu đã bắt đầu tìm kiếm người mới rồi sao?"
Tô Dư Tịch hỏi: "Điện hạ nghĩ thế nào?"
Tứ hoàng tử trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Thật ra ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Bọn họ không cần giết ta, ta nguyện ý chủ động nhường chỗ cho người mới. Vốn dĩ ngôi vị hoàng đế này, ta cũng không muốn làm."
Tô Dư Tịch hiểu ý hắn, liền gật đầu nói: "Nhưng có một số việc, không phải ngài từ bỏ thì có thể thoát khỏi. Đừng quên, bên cạnh ngài còn có Diệp Kỳ Sâm. Ngài đối với nó có một loại tín nhiệm không thể giải thích được, tình nguyện ở trước mặt hoàng đế thỉnh công cho nó, chứng tỏ nó có chỗ nào đó không tầm thường."
Tứ hoàng tử cũng ý thức được, cảm thấy hình như Đại Ninh đang bị một lực lượng vô hình nào đó lôi kéo, bị cuốn theo phương hướng không thể cứu vãn.
Tô Dư Tịch giữ chặt hắn: "Lần này ta tới tìm ngài, cũng không phải cho ngài nghe điều này. Ta nghĩ, biểu đệ của ta hẳn là sẽ có cách giúp ngài không bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ của Diệp Kỳ Sâm."
Tứ hoàng tử khó hiểu: "Biểu đệ của ngươi? Vừa rồi…… đứa bé kia? Đứa nhỏ đó hình như…… Ừm…… Tại sao ta không thể nói nên lời?"
Tứ hoàng tử cũng ý thức được Diệp Phỉ Nhiên có chỗ khác với người thường, hắn giống như bị trói buộc bởi quy tắc nào đó, cho dù trong lòng mọi người đều biết bí mật của Diệp Phỉ Nhiên, nhưng miễn là quy tắc không cho phép, bọn họ sẽ không thể nào tiết lộ cho bất kỳ ai.
Tô Dư Tịch có thâm ý khác nhìn hắn gật gật đầu, kéo hắn đến hậu viện nơi Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đang chơi đùa, từ xa đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang dùng thỏ cơ quan dỗ Diệp Phỉ Nhiên cười khanh khách không ngừng.
Ai có thể nghĩ đến, một đứa trẻ nhỏ con như vậy, trên người lại chứa đựng năng lượng lớn đến vậy?
Diệp Phỉ Nhiên thấy Tứ hoàng tử đến, nội tâm thở dài: [Xem ra đồng tiền dưa của ta lại không giữ nổi nữa rồi, một viên phá uế đan giá 300 đồng dưa, còn đắt hơn so với viên đã cứu Lục hoàng tử!]
Nhưng cũng dễ hiểu, Tứ hoàng tử không bị Cổ Đồng Tử khống chế, là điểm mấu chốt đưa cốt truyện về nguyên bản, cũng có thể là chốt an toàn để cứu Tô gia.
Nghĩ đến đây, cậu không còn đau lòng cho đồng tiền dưa nữa, mua viên phá uế đan kia, rồi dùng trên người Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nháy mắt cảm giác toàn thân lạnh lẽo, những thứ vô hình bên người khiến hắn không thể khống chế được, đột nhiên biến mất.
Sự thưởng thức và thiên vị không thể giải thích được đối với Diệp Kỳ Sâm, lúc này cũng biến mất không một dấu vết.
Diệp Phỉ Nhiên hài lòng nhìn kiệt tác của mình, cười khanh khách, tiếng lòng truyền đến: [Hy vọng gông xiềng của bọn họ có thể bớt đi, đường tương lai còn dài, có lẽ bọn họ có thể phá tan gông cùm xiềng xích của vận mệnh, cuối cùng đến được với nhau?]
Những lời nói khó hiểu này làm Tứ hoàng tử và Tô Dư Tịch đều cảm thấy kỳ quái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!