Chương 40: (Vô Đề)

Diệp Kỳ Sâm nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành gật gật đầu: "Cũng được, bây giờ phụ thân để công chúa từ bỏ phong hào mà gả vào Diệp gia, trong lòng hoàng thượng chắc chắn một bụng lửa giận, phụ thân nhất định phải lập được công để bảo vệ bản thân. Không bằng định vào ngày mười lăm tháng sau, đúng lúc thi toàn học viện, con nhất định sẽ lấy được đầu bảng mang về."

Diệp Thừa Trạch nghe xong vui mừng, đón lấy chén thuốc từ tay nha hoàn, vừa đút thuốc vừa nói: "Con trai ngoan, từ khi có con, đường làm quan của ta thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, vi phụ đã nghe ngóng kỹ, công chúa Vinh An cũng đã tiết lộ ám hiệu của mật thám Bắc Liêu cho ta. Dựa vào ám hiệu, ta tra được hai nơi cọc ngầm kia."

Diệp Kỳ Sâm uống thuốc, người đổ mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn, đôi mắt hắn chứa đầy thù hận: "Hừ, Tô gia, ta sẽ khiến các ngươi chết không yên ổn!"

Kế hoạch hiện tại mới chỉ là bước đầu, sau này ta sẽ từng bước đưa các ngươi lên đoạn đầu đài.

Nhưng lại kỳ lạ một điều là, đời trước Kính Quốc Công xử lý Tô Gia, lúc này hẳn là đã bắt đầu có hành động nhỏ, ví dụ như việc Tô Dư Lan thi trượt, nhưng tại sao kiếp này lại không xảy ra?

Nghĩ kỹ lại thì thấy có nhiều đều khác biệt so với kiếp trước, ví dụ như Tô thị không chết. Ở đời trước, Tô thị đã chết sau khi sinh ra đứa con bất tài.

Tiếp đó là Tô Dư Lan thi trượt, cuối cùng là vị Tô Lão thái phi đang nghỉ ngơi dưỡng thọ kia.

Nhưng cả hai việc đều chưa phát sinh, phải chăng là do năng lực của Kính Quốc Công quá kém?

Diệp Kỳ Sâm cũng chỉ nghi ngờ, chuyện sống lại đối với hắn mà nói, đã là điều không thể tưởng tượng được. Hơn nữa hắn còn được cao nhân chỉ điểm. 

Cao nhân kia nói, chuyến này có thể giúp hắn đạt được địa vị cao, thậm chí một người trên vạn người, chỉ cần sau khi lên ngôi thì giúp ông ta một việc nhỏ.

Nếu đã là việc nhỏ, chắc cũng chẳng có gì ghê gớm, hơn nữa nếu đã muốn đạt được vinh quang, tất nhiên phải trả cái giá lớn. 

Đừng nói là một việc nhỏ, dù có bảo hắn liều mạng đi chết, hắn cũng bằng lòng. 

Con người sống một đời, không phải là để tìm kiếm vinh quang sao?

Bên kia Diệp Kỳ Sâm được đưa về phủ dưỡng bệnh, còn bên này Tô Dư Tịch cũng đã chăm sóc tốt Tứ hoàng tử Tiêu Hằng, chuẩn bị trở về doanh trại.

Tiêu Hằng dặn dò: "Chuyện này tuyệt đối không thể để mẫu phi biết, nếu không bà sẽ làm to chuyện rồi cấm ta đến hồ băng."

Tô Dư Tịch nói: "Điện hạ yên tâm, ta đã phong tỏa tin tức. Nhưng có một tin xấu, thích khách đã uống thuốc độc tự tử, là tử sĩ. Ta đã tăng cường đề phòng quanh hồ băng, chắc chắn không ai dám xâm phạm nữa."

Tiêu Hằng hỏi: "Có thể tra ra là ai không?"

Tô Dư Tịch đáp: "Dưới lòng bàn chân có hình xăm Bắc Liêu, nhưng mà..."

Tiêu Hằng hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Tô Dư Tịch đáp: "Nhưng mà mới được xăm lên. Tử sĩ Bắc Liêu được bồi dưỡng từ nhỏ, hình xăm ở lòng bàn chân khi trưởng thành sẽ mờ dần. Nhưng những kẻ này hình xăm còn sưng đỏ, rõ ràng không phải tử sĩ Bắc Liêu."

Tiêu Hằng gật đầu: "Chắc có người giả danh tử sĩ Bắc Liêu để ám sát ta, nhưng sẽ là ai đây?"

Tô Dư Tịch lo lắng: "Điện hạ, họ biết ngài hàng năm đều đến hồ băng, mới dám ám sát. Ta thấy nơi này không an toàn, ngài nên sớm hồi cung."

Tiêu Hằng cười lạnh: "Hồi cung thật sự sẽ an toàn hơn? Từ nhỏ đến giờ ta đã trải qua bao nhiêu lần ám sát? Có ngươi ở đây, ta không sợ."

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tiêu Hằng, Tô Dư Tịch nhớ lại lời của biểu đệ, y nói: "Điện hạ, tối qua ngài nói... không cố ý cách xa ta, mà có một giọng nói liên tục dẫn dắt ngài không để ý ta?"

Tiêu Hằng gật đầu: "Đúng, hơn nữa... Ta cũng không thích gặp Diệp Kỳ Sâm. Quả thật nó có tài, là một môn khách tốt. Tiên sinh thường khen nó, thông minh tài hoa sâu không thấy đáy. Nhưng ngươi biết rõ, dù có tài học nhưng ta không có hứng thú với nó. Ngược lại, ta vừa thấy ngươi luyện kiếm đã sinh lòng mến mộ, muốn ngươi vào cung làm thư đồng. Nghe ngươi kể về hiệp khách giang hồ, về những anh hùng... Nhưng ta vừa nhìn vào mắt Diệp Kỳ Sâm, liền bị dẫn dắt.

Đầu ta đau muốn nứt, nhưng lại không thể không nghe theo nó... Có lẽ, là ảo giác của ta đi!"

Ánh mắt Tô Dư Tịch sắc bén, y giữ chặt tay Tiêu Hằng, hỏi: "Điện hạ thật sự có ảo giác như thế?"

Tiêu Hằng gật gật đầu rồi lắc đầu: "Ta không biết, ta... Thật sự không biết. Dư Tịch, có phải ta bị bệnh không? Bị chứng mất hồn giống như Lục đệ ấy?"

Nói rồi hắn giữ chặt Tô Dư Tịch, ánh mắt toát ra vài phần lo lắng.

Tô Dư Tịch ngẫm nghĩ, nói: "Điện hạ, ta sẽ dẫn ngài đi gặp một người, gặp đệ ấy rồi ngài chỉ cần nghe, không cần nói. Đương nhiên, ngài muốn nói cũng không thể nói nên lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!