Chương 39: (Vô Đề)

Chuyện này nằm trong dự đoán của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Dư Tịch đương nhiên sẽ không mắc mưu. 

Nhưng y rất tò mò, muốn biết Diệp Kỳ Sâm thực sự muốn làm gì, bèn giả vờ đồng ý: "Được, vật phẩm cá nhân của Tứ hoàng tử, ta tất nhiên sẽ quản lý. Ngươi hầu hạ ngài ấy đọc sách viết chữ, những chuyện khác không cần nhúng tay. Nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hoàng thượng và quý phi nương nương trách tội, ngươi sẽ không gánh nổi." 

Tô Dư Tịch cũng không muốn dùng thân phận áp đặt người khác, nhưng ai bảo Diệp Kỳ Sâm quá đáng như vậy, ỷ vào bản thân có ký ức sống lại mà khắp nơi phá hỏng cơ duyên của Tô Gia. 

Qua dự đoán của biểu đệ có thể thấy được, người này đã phá hủy bốn, năm cơ duyên của Tô Gia, Tô Gia từng bước bị nó chiếm đoạt, nói không đáng hận là nói dối! 

Diệp Kỳ Sâm rất để ý đến thân phận con thứ này, lúc này nghe thấy lời của Tô Dư Tịch, hắn hơi nhíu mày. 

Nhưng động tác này lại nhỏ đến mức khó phát hiện, được hắn nhanh chóng đè lại, chỉ nói: "Vậy Tô nhị công tử mau đi đi! Đừng để Tứ hoàng tử chờ lâu" 

Tô Dư Tịch hừ lạnh, quay người đi về phía doanh địa. Sau khi thấy đã vào sâu trong rừng thì rẽ bước, nhẹ nhàng nhảy lên rừng tùng thấp thoáng dưới đỉnh núi, lặng lẽ quan sát tình hình phía trên. 

Từ xa nhìn lại, Tứ hoàng tử tựa hồ rất hứng thú với đôi giày băng đao mới làm của mình, người dạy hắn trượt băng cũng đang cùng nghiên cứu.

Đôi giày băng đao hắn làm không phải đơn đao, mà là song đao, tốc độ nhanh đồng thời không dễ bị trượt chân, đảm bảo có sự an toàn. 

Từ góc độ của Tô Dư Tịch, toàn bộ Đông Hồ đều thu hết vào mắt, Diệp Kỳ Sâm đứng xa xa bên bờ, không đi xuống, nhưng lại cách Tứ hoàng tử khoảng mười mét, như thể đang chuẩn bị cho việc gì đó. 

Chuyện này thật ra rất dễ giải quyết, chỉ cần y thi triển khinh công là có thể đến hồ băng ngay, nhưng y biết là Đông Hồ vừa đến mùa đông đã bị băng bao trùm, chỗ dày nhất có thể dày hơn một hai mét. 

Đừng nói có người rơi vào, cho dù dắt thêm một con voi lớn tới cũng không thể giẫm nứt băng, Tứ hoàng tử làm sao có thể ngã vào nước băng được? 

Cuối cùng, Tô Dư Tịch từ xa đã thấy rõ chân tướng sự việc. 

Ở biên giới rừng tùng, phía tây Đông Hồ, có vài người đang đục băng, sau khi đã đục xong, một người quen thuộc với nước lập tức chui xuống hồ băng. 

Tô Dư Tịch thầm than "không ổn", lập tức phi người lên, nhưng đã muộn, mặt băng răng rắc vỡ ra một khe hở lớn. 

Khi y phi tới trước mặt Tứ hoàng tử, khe hở đã nuốt chửng Tứ hoàng tử, cách đó không xa Diệp Kỳ Sâm cũng nhảy xuống nước, chuẩn bị cứu Tứ hoàng tử. 

Đã có Tô Dư Tịch ở đây, Diệp Kỳ Sâm nhảy xuống cũng chỉ như một trò hề. 

Nó mới bảy tuổi, công phu không có, nghịch băng cũng không biết, làm sao có thể cứu được Tứ hoàng tử mười ba tuổi. 

Trong nguyên tác, tính cả y cùng với mấy tên thái giám mới có thể kéo Tứ hoàng tử lên, cũng hợp lực mang hắn đến miếu thờ, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp để sưởi ấm thân thể lạnh băng của Tứ hoàng tử. 

Hiện tại Tô Dư Tịch cũng làm y chang vậy. Nhưng ngay cả như thế, Diệp Kỳ Sâm lúc đó chỉ mới bảy tuổi, thiếu niên mười ba tuổi sẽ không động tình với tiểu tử mới bảy tuổi. 

Những hạt giống hoài nghi này chôn sâu trong lòng Tô Dư Tịch, nhưng y cũng chỉ kịp phi xuống hồ nước, không nói hai lời lập tức kéo Tứ hoàng tử vào lòng. 

Nhưng dưới nước lại có một bàn tay, mạnh mẽ kéo lấy cổ chân y, hết cách, y đành phải rút dao găm cắt đứt bàn tay kia, kéo Tứ hoàng tử lên bờ, ra lệnh cho thủ vệ xung quanh: "Dưới hồ có thích khách! Mau bắt lấy! Ta hộ tống Tứ hoàng tử đi trước!"

Nói xong, y cõng Tứ hoàng tử lên chạy về phía miếu thờ gần đó.

Diệp Kỳ Sâm bị ngã xuống hồ băng, ngâm mình nửa ngày trong nước lạnh. Các thái giám đều chạy tới chăm sóc Tứ hoàng tử, không ai kéo nó lên. 

Nó chật vật vùng vẫy một lúc lâu mới leo lên được từ hồ nước, gió lạnh thổi qua khiến nó run cầm cập vì lạnh. 

Dù doanh trại chỉ cách đó vài trăm mét, nhưng nó lảo đảo chạy mất hơn mười phút mới về tới,  lúc này toàn thân đã lạnh cứng, miệng không thốt nổi một lời. 

Nó cởi bộ quần áo ướt đẫm ra, đắp thêm chăn bông, nằm một lúc lâu mới dần ấm lại. 

Nó tức giận ném gối xuống đất, hét lớn: "Tô Dư Tịch! Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!"

Tô Dư Tịch lúc này suy nghĩ rất đơn giản, y không thể để Diệp Kỳ Sâm cướp đi cơ duyên của Tô gia. Là người của Tô gia, y có trách nhiệm lớn trong việc tranh công cho Tô gia.

Hơn nữa, Tứ hoàng tử vốn là bằng hữu thân thiết với y từ nhỏ, dù đã nghe thấy những lời biểu đệ nói về tương lai, y vẫn phải làm rõ sự thật trước khi thay đổi thái độ với Tứ hoàng tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!