Diệp Phỉ Nhiên bị hôn mà trong mắt thấy toàn bong bóng màu hồng, trong lòng nghĩ thầm tuy Lục hoàng tử là một người lạnh lùng, nhưng bờ môi lại rất mềm mại.
Tuy vậy, bờ môi này cũng hơi lạnh lùng như con người hắn ta vậy, chẳng lẽ đây là cái gọi là vẻ đẹp thanh cao thoát tục sao?
Lục hoàng tử hôn xong, lại nhéo nhéo má cậu, bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời. Diệp Phỉ Nhiên bị nhéo má không những không giận, mà còn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên cười ngọt ngào với hắn ta, phát ra tiếng cười khúc khích.
Tô Hạo Vân vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười của con trai, vén màn cửa bước vào thì quả nhiên nhìn thấy cảnh hai người đang vui vẻ bên nhau, nàng bật cười: "Hai người các con đúng là huynh đệ tốt, đến cả huynh đệ ruột thịt cũng không thân thiết được bằng hai đứa đâu."
Diệp Phỉ Nhiên vừa lầm bầm gì đó vừa với tay ra để mẫu thân ôm, Tô Hạo Vân cưng chiều ôm lấy con trai, nàng cũng dựa vào cảm giác trong lòng mà ước lượng một chút rồi chậm rãi nói: "Lại mập lên rồi, sao tiểu tử con chỉ mới ăn một chút đã lại tăng cân rồi vậy?"
Gần đây Diệp Phỉ Nhiên bắt đầu ăn dặm, chỉ là ăn thêm một ít ngũ cốc, bột gạo hay các món tương tự thôi. Tuy cậu ăn không nhiều, nhưng chiều cao và cân nặng lại tăng liên tục.
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm, đồ ăn dặm thời cổ đại vẫn còn đơn giản thật, nhưng mà ta có bột ngũ cốc và thanh ăn dặm cho trẻ nhé!
Nhưng những món đó đắt lắm, mỗi lần đều phải cố gắng nghe chuyện đàm tiếu cả nửa ngày, mới đủ tiền để đổi lấy lương thực cho một ngày.
Cuộc sống này thật vất vả, vừa ra đời đã phải tự làm việc nuôi mình rồi.
Lục hoàng tử cực kỳ lễ phép đứng dậy chào Tô Hạo Vân: "Nghĩa mẫu."
Hắn ta bất ngờ phát hiện, khi chỉ nói hai chữ, mình không bị cà lăm, vì thế hắn ta vui vẻ quyết định sau này sẽ cố gắng ít nói lại.
Tô Hạo Vân mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, hết bận rộn làm rõ những công việc làm ăn từ Diệp gia, lại phải xử lý một số kẻ hai lòng.
Ngày hôm sau nàng gọi những người quản sự lại một chỗ để thông báo một lượt, nàng nói: "Nguyện ý ở lại, tăng hai phần lương, nhưng nếu có ý hai lòng, ta khuyên các ngươi nên sớm rời đi. Tiểu thiếu gia cũng là đích trưởng tử duy nhất của Diệp gia, trung thành với nó không khác gì các ngươi trung thành với Diệp lão thái gia. Diệp Thừa Trạch bây giờ quyền cao chức trọng, từ lâu đã không còn để ý đến những chuyện làm ăn này.
Nếu các ngươi vẫn chỉ muốn trung thành với hắn, ta cũng có thể giúp một tay, dẫn các ngươi sang bên đó làm quản sự."
Những người quản sự này cũng không ngốc, từ khi Diệp lão thái gia qua đời, Diệp Thừa Trạch nào còn quan tâm đến mấy chuyện làm ăn này. Ngày thường đều do tổng quản sự quản lý, những năm gần đây mặc dù vẫn có lợi nhuận, nhưng đều là nhờ nền tảng đã có từ trước, sự sầm uất đã không còn như xưa.
Trái lại khi Diệp phu nhân tiếp quản, nàng lại một lần nữa sắp xếp ổn thỏa, bây giờ lại còn được tăng thêm hai phần lương, bọn họ tất nhiên càng vui vẻ trung thành với Diệp phu nhân.
Nhưng Diệp phu nhân lại không cho họ gọi nàng là Diệp phu nhân nữa, muốn họ gọi là Tô cô nương, có lẽ đã hòa li rồi, cho nên bây giờ nàng là đại tiểu thư của Tô Gia. Hơn nữa, Tô Hạo Vân bây giờ mới hai mươi tám, xứng đáng được gọi là cô nương.
Cổ nhân kết hôn sớm, cũng có chỗ tốt.
Diệp Phỉ Nhiên mấy ngày nay không được gần mẫu thân, cậu ôm cổ Tô Hạo Vân, rúc đầu vào vai nàng.
Cậu bây giờ chỉ là đứa trẻ, không muốn rời xa mẫu thân là bản năng bẩm sinh, hơn nữa Tô Hạo Vân mang lại cho cậu cảm giác an toàn mà kiếp trước chưa từng có.
Tô Hạo Vân vỗ nhẹ Diệp Phỉ Nhiên, nói với Lục hoàng tử: "Tông Nhi, Cơ tiên sinh đã tới, con hãy theo nàng học chữ đi. Cơ tiên sinh là một người bạn tốt của nghĩa mẫu, nàng rất đáng tin, học vấn của nàng cũng rất uyên thâm. Nàng chính là sư muội đồng môn của Phục tiên sinh đấy. Nếu không phải vì trong lòng còn có đại nghĩa, có lẽ bây giờ nàng đã ở thư viện Hàn Thần dạy học rồi. Thư viện Hàn Thần dẫu cho nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng không phải ai cũng có thể đến đó học chữ được.
Nàng một lòng muốn mở trường dạy học miễn phí, vốn cũng không muốn đến đây dạy cho con... Tóm lại, con cứ học hành cho thật tốt đi."
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên: [Ài, hóa ra là mẫu thân đã góp một ngàn lượng cho trường học miễn phí của nàng. Cơ tiên sinh: Ta vốn không muốn dạy Tiêu Tông, nhưng vì nghĩa mẫu của người ta cho ta quá nhiều rồi nên đành vậy.]
Tô Hạo Vân:...
Lục hoàng tử:...
Tiểu tử thối, suốt ngày chỉ biết đi đưa chuyện về người khác thôi.
Tô Hạo Vân hắng giọng, xoa đầu Lục hoàng tử: "Thêm nữa, đọc nhiều sách cũng không có gì là không tốt cả."
Lục hoàng tử lại cúi người nói với Tô Hạo Vân: "Đa tạ, nghĩa mẫu."
Tô Gia đã chuẩn bị cho Lục hoàng tử một chỗ yên tĩnh trong đình viện, nói là nơi để Lục hoàng tử an dưỡng, Cơ tiên sinh mỗi lần dạy học đều sẽ tới đó.
Lính gác Tô Gia cũng rất có chừng mực, chỉ tuần tra ở bên ngoài, đảm bảo bất khả xâm phạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!