Chương 36: (Vô Đề)

Mặc dù hôm đó Diệp phu nhân từng nói như vậy trước mặt các quý nữ, nhưng Diệp Thừa Trạch lại không tin Diệp phu nhân sẽ làm thế. 

Đầu tiên là vì trưởng tử Diệp Phỉ Nhiên, thứ hai là vì chuyện hoà ly đối với nữ tử thời này mà nói là cũng chẳng phải chuyện tốt. 

Nhìn quanh, những nữ tử đã hoà ly có mấy ai tái giá được như ý nguyện?

Hoàng đế không nhìn Diệp Thừa Trạch, chỉ hỏi Diệp phu nhân: "Trẫm nghĩ Tô cô nương hẳn là có ý định riêng, không chỉ đơn giản là chuyện hoà ly đúng không?"

Diệp phu nhân cười nhẹ: "Hoàng Thượng nhìn thấu lòng người, thần phụ thực sự có ý định của riêng mình. Thần phụ gả cho Diệp Thừa Trạch mười năm, sinh hạ trưởng tử Diệp Phỉ Nhiên. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương thần phụ, thần phụ sẵn lòng chấp nhận hắn nạp thiếp, nhưng không thể tưởng tượng được việc sống dưới một mái nhà với công chúa, thậm chí còn phải sống thấp hơn công chúa trong hậu trạch.

Hoàng Thượng, thần phụ là con gái tướng quân, ngài hiểu rõ tính cách của người Tô gia. Nếu không phải Diệp Thừa Trạch hứa với thần phụ sẽ không nạp thiếp, thần phụ đã không gả cho một thương nhân như hắn. Bây giờ hắn bội bạc, thần phụ yêu cầu hoà ly cũng là điều hợp lý."

Hoàng đế gật đầu, dứt khoát hỏi: "Tô cô nương, mời nói điều kiện! Chuyện này trẫm chỉ làm người hòa giải, sẽ không quyết định thay các ngươi."

Diệp phu nhân nghĩ thầm đây là cơ hội tốt, nói thẳng: "Rất đơn giản, thần phụ mang Phỉ Nhi đi, tài sản thuộc về Phỉ Nhi thần phụ cũng muốn mang theo."

Diệp Thừa Trạch kinh hãi, lập tức phản đối: "Ngươi muốn lấy hết tài sản của Diệp gia sao?"

Diệp phu nhân cười lạnh: "Nói lấy hết là sao? Phỉ Nhi chẳng phải là trưởng tử của Diệp gia sao? Những tài sản này vốn là của Diệp gia, đứa bé lớn lên thừa kế cũng là truyền thống của Diệp gia. Lại nói, ta cũng suy nghĩ vì Phỉ Nhi thôi. Nếu sau này công chúa vào cửa, sinh ra con trai trưởng, Phỉ Nhi có thể sẽ không được như bây giờ."

Hoàng đế hiểu rõ, ừ một tiếng, lại hỏi Diệp phu nhân: "Nếu điều kiện này khó thực hiện thì sao?"

Diệp phu nhân cười khẽ: "Mong Hoàng Thượng tha thứ thần phụ bất kính, người Tô gia thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành. Thần phụ không tìm cái chết, chỉ nguyện xuất gia làm ni cô, cuối đời sống trong thanh đăng cổ phật."

Hoàng đế lại nhìn về phía công chúa Vinh An: "Dung Nhi, ý con thế nào?"

Công chúa Vinh An hiện tại yêu say đắm Diệp Thừa Trạch, chỉ thấy ông ta là người tốt nhất thế gian này, không ai có thể sánh bằng.

Lập tức cười lạnh: "Chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, nếu nàng ta muốn, thì cho nàng đi!"

Tiểu công chúa từ nhỏ không phải lo lắng về tiền bạc, nàng từ cái ăn cái mặc đều là tốt nhất, hoàng đế cũng không thiên vị đứa con nào, con của chính cung và phi tần đều đối xử như nhau.

Lúc này, hoàng đế nghiêm túc suy nghĩ lại, có phải mình đã quá yêu chiều các con không?

Diệp Phỉ Nhiên thở dài, nghĩ mỗi người đều có số phận riêng, cho dù sống trong cùng một hoàn cảnh, thì không phải đứa bé nào cũng lớn lên một cách tốt đẹp.

Chỉ mong sau khi tiểu công chúa trải qua đả kích này, có thể tỉnh ngộ mà sống tốt hơn!

Trong lòng Diệp Thừa Trạch mắng thầm, đây là gia sản ba đời Diệp gia tích góp, làm sao có thể nói cho đi là cho đi?

Hoàng đế với Tô Lão thái phi đã thảo luận qua, bà đề nghị lắng nghe ý kiến chung, giờ Hoàng đế đã nghe, trong lòng đã hiểu rõ.

Lúc này, hắn mới nhìn về phía Diệp Thừa Trạch: "Ngươi ức hiếp khinh rẻ con gái ta, chuyện này ta nên phạt ngươi. Nhưng luật Đại Ninh chưa có tiền lệ vì tình riêng mà xử phạt quan viên, nên hôm nay ta chỉ làm người ngoài cuộc chủ trì việc này. Diệp đại nhân, ngươi biết ý nghĩ của hai nữ nhân, chọn thế nào là tùy ngươi. Nếu ngươi còn tình cảm với Tô cô nương, ta sẽ đưa Dung Nhi về hậu cung quản chặt. Nếu ngươi chọn Dung Nhi, hãy đồng ý điều kiện của Tô cô nương, hoà ly với nàng.

Ngươi không thể vừa muốn cái này lại muốn cái kia. Nếu ngươi cưới công chúa, con đường quan lộ của ngươi sẽ dừng ở đây. Trẫm sẽ phong ngươi làm Phò mã Đô úy, cho tước vị nhất phẩm, coi như vinh quang cho tổ tiên. Hy vọng sau khi ngươi cưới công chúa, đừng thay đổi thất thường, hãy đối xử tốt với con bé. Chuyện trước khi cưới, trẫm không tính toán. Nếu sau này kết hôn lần nữa, nhất định phải chú ý thân phận của mình."

Áp lực lập tức đè nặng lên Diệp Thừa Trạch, ông ta biết mình đang bị đẩy vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu muốn tiếp tục con đường quan lộ, ông ta phải chịu trách nhiệm với tội danh ép buộc công chúa, nếu muốn thăng tiến thì ông ta phải có thành tựu to lớn mới được. 

Hơn nữa, gia đình Lương Tần tuy không quá mạnh, nhưng vẫn là quan lớn trong triều đình, việc ông ta bị chèn ép là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng nếu ông ta chọn công chúa, Diệp gia sẽ mất đi phần lớn gia sản, đó là gia sản mà ba đời tổ tiên để lại, làm sao ông ta có thể dễ dàng từ bỏ được?

Diệp phu nhân biết Diệp Thừa Trạch đang nghĩ gì, nhưng như Hoàng Thượng nói, không thể có cả hai, dù muốn công chúa hay tiền tài, còn phải xem tham vọng của Diệp Thừa Trạch lớn đến đâu. 

Dù chỉ trong vài phút, nhưng Diệp Thừa Trạch đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định lựa chọn công chúa.

Dù không có quyền lực thật sự, thì tước vị vẫn là tước vị. Nếu có con trai trưởng, con của công chúa chắc chắn sẽ được phong hầu, lúc đó có thể đi vào con đường làm quan.

Còn Kỳ Sâm, nếu được hưởng danh nghĩa của công chúa, trong tương lai đứa bé này nhất định sẽ sáng lạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!