Những phụ nhân đến dự tiệc đều mong chờ muốn nhìn công chúa và phò mã tương lai ra mắt, ai ngờ mãi không thấy bóng dáng hai người này đâu.
Cuối cùng, phò mã đã xuất hiện, nhưng chỉ có một mình y, vừa đến đã đi tìm tiến sĩ đồng khoa tán gẫu.
Những tiến sĩ này cũng biết nhìn sắc mặt người khác, không ai dám nói lời chúc mừng, đặc biệt là những người hôm đó cùng đi đến biệt viện Diệp gia, mặt ai cũng âm trầm.
Một công chúa góa phụ ở biệt viện Diệp gia, lại là biệt viện suối nước nóng, khó tránh không khiến người ta nghi ngờ.
Gần đây, kinh thành có tin đồn, mọi người đều biết, nên tất cả đều rất đồng tình với vị đồng khoa này.
Ai ngờ Vương Kỳ lại không hề buồn bã, y vẫn bình thản trao đổi với Tô Dư Lan và những người khác, không quan tâm đến sự khác biệt về chức quan.
Đặc biệt là Tô Dư Lan, trực tiếp được phong làm lục phẩm thị độc, điểm xuất phát cao hơn so với những tiến sĩ bình thường nhiều.
Vương Kỳ rất ngưỡng mộ Tô Dư Lan, nhưng chỉ nói: "Nghe nói Tô huynh có kiến giải về trường dạy vỡ lòng? Ta có mở một trường học miễn phí ở ngoại ô kinh thành, đang cần một bộ sách vỡ lòng. Nếu Tô huynh hứng thú, có thể nghiên cứu cùng ta không?"
Tô Dư Lan hiện là thị độc của viện Hàn Lâm, chức trách chính là phát hành kinh thư, hơn nữa còn có thể giảng dạy cho các hoàng tử về kinh sử, cũng giỏi dạy vỡ lòng.
Mặc dù Tô Dư Lan không có cảm tình với người Vương gia, nhưng vị nhị công tử này lại không khiến y cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, người này rất tâm huyết với trường học miễn phí, có chung chí hướng với Cơ tiên sinh, thậm chí liên kết với Cơ tiên sinh mở trường dạy vỡ lòng cho nữ, làm Tô Dư Lan phải nhìn y với con mắt khác.
Tô Dư Lan chắp tay: "Dĩ nhiên là rất sẵn lòng, ta có một bộ sách vỡ lòng rất phù hợp cho trẻ con. Ngày mai ta sẽ sai người giao cho Nhị công tử."
Vương Kỳ vui vẻ nói: "Thế thì hay quá, nhưng xin huynh giao cho Cơ tiên sinh ở ngõ Hạnh Lâm. Cha ta không cho phép ta làm những việc này, ta thường nhờ Cơ tiên sinh giúp đỡ. Thực ra, chính Cơ tiên sinh mới là người đề xuất mở trường học miễn phí."
Tô Dư Lan biết cô mẫu có mối quan hệ tốt với Cơ tiên sinh, bèn đồng ý ngay, nói: "Vậy ngày mai ta sẽ giao sách cho Cơ tiên sinh."
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài có người hô to: "Cháy! Cháy! Mau tới cứu! Biệt viện bên cạnh đang cháy!"
Các quý phụ Kinh thành đang ăn uống tiệc rượu đều ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy cách đó không xa có một biệt viện đang bốc khói đen cuồn cuộn, rõ ràng là đang cháy.
Tô phu nhân lo lắng, vội chạy đi tìm Diệp phu nhân, nắm tay nàng nói: "Muội muội, đó không phải là biệt viện của Diệp gia sao?"
Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên trong lòng, nói: "Không thể nào, sao lại cháy? Nhanh, ai có gia đinh tôi tớ, mau tới giúp một tay!"
Tô Lão thái phi nghe vậy cũng vội vàng chạy ra, nhìn khói đen rồi lo lắng nói: "Mau, cứu hỏa như cứu mạng, mọi người mau đến giúp đỡ."
Có Tô Lão thái phi lên tiếng, tất cả mọi người bắt đầu hành động, Lạc Thân Vương dẫn đầu một nhóm người chạy đi xách nước.
Khi đến trước cửa Diệp gia, họ phát hiện cửa lớn đóng chặt, đẩy mãi không ra, mấy gia đinh hợp lực cũng không đẩy được.
Lạc Thân Vương hỏi: "Sao vậy? Sao không vào được?"
Đám quý phụ Kinh thành thích hóng hớt, biệt viện Diệp gia bị cháy cũng là một chuyện thú vị, cho các phụ nhân giải trí.
Tất cả mọi người đổ xô đến cửa Diệp gia, nhao nhao bàn tán: "Diệp gia thật nhiều chuyện, lần trước có một việc vui, lần này lại cháy biệt viện."
"Nghe nói biệt viện Diệp gia tốn không ít tiền xây lên, Diệp gia từng là phú thương số một Kinh thành, bên trong biệt viện còn nuôi chim hiếm, nghe nói còn có suối nước nóng."
"Thật sao? Diệp phu nhân có phúc ghê, gả vào gia đình phú quý, nhưng Diệp đại nhân lại là người phong lưu."
"Ha ha, đó gọi là có phúc sao? Gả cho con trai thương nhân, tưởng rằng con trai thương nhân sẽ kiêng kị uy danh của Tô Đại tướng quân, nhưng vẫn lăng nhăng bên ngoài."
"Chỉ trách Tô Gia xuống dốc, nếu không phải Tô Lão thái phi vẫn còn, chứ không còn ai còn xem trọng Tô Gia?"
"Không thể nói vậy, Diệp phu nhân vừa được phong làm nhất phẩm cáo mệnh, chúng ta gặp nàng còn phải hành lễ."
"Chỉ là, cáo mệnh có phải chuyện tốt? Đừng quên, nàng ta được phong cáo mệnh chỉ vì Lục hoàng tử thôi. Vừa rồi các ngươi có thấy không? Lục hoàng tử tuấn tú nhưng không nói được câu nào, đứng đó như tượng đá. Nếu hắn luôn như thế, cũng không sao. Nhưng nếu hắn..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!