Nhị biểu ca có vẻ bối rối, y cẩn thận lắng nghe tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, vẻ mặt từ không thể tưởng tượng nổi cho đến hiểu rõ.
Hoá ra là thế, sở dĩ Diệp Kỳ Sâm trưởng thành điềm tĩnh không giống một đứa trẻ mới sáu tuổi, hóa ra là vì hắn ta sống lại với ký ức của kiếp trước. Nhị biểu ca bế lấy Diệp Phỉ Nhiên từ tay Diệp phu nhân, y cúi đầu hôn lên trán Diệp Phỉ Nhiên một cái.
Diệp Phỉ Nhiên ngơ ngác, tự hỏi tại sao cách thể hiện tình cảm của mấy người lại giống nhau như vậy?
Nhưng kỳ lạ thay, đối với nụ hôn của mọi người, cậu lại khá bài xích, chỉ có nụ hôn của Lục hoàng tử là không. Không phải vì các biểu ca của cậu không đẹp bằng, mẫu thân lại càng xinh đẹp và còn lộ ra chút khí phách anh hùng, hơn nữa người mẫu thân thơm ngát mềm mại, nằm trong vòng tay của nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Nhưng cậu thật sự thích Lục hoàng tử, dáng vẻ đáng yêu của cơ thể sáu tuổi này, khí chất lạnh lùng như núi băng nhỏ, giọng điệu vừa lên tiếng cũng rất dễ thương.
Ôi, Lục hoàng tử đáng yêu quá, thằng nhóc ta yêu luôn rồi.
Diệp Phỉ Nhiên không biết, sau khi Tô Dư Tịch nghe được tiếng lòng của cậu thì thoải mái với sự lạnh nhạt của Tứ hoàng tử mấy ngày nay.
Y đã cảm thấy Diệp Kỳ Sâm kia cứ sao sao từ sớm, nhưng Tứ hoàng tử đang yên đang lành lại nghe lời thằng nhóc kia, trước đây Tứ hoàng tử không như vậy.
Trước kia hắn ta không hề có hứng thú với cuộc tranh giành ngai vàng, nhưng bây giờ lại đột nhiên có hứng thú với vị trí đó sau khi nghe lời một đứa trẻ tên Diệp Kỳ Sâm.
Đương nhiên, cho dù Tứ hoàng tử quyết định thế nào, y cũng sẽ âm thầm ủng hộ, nhưng nếu việc Tứ hoàng tử làm không phải là điều ngài ấy mong muốn, thì y sẽ không đồng ý với bất kỳ giá nào.
Lúc này Tô Dư Tịch còn chưa biết rằng quan hệ giữa y và Tứ hoàng tử Tiêu Hằng đã không còn là cấp trên và cấp dưới, mà là trúc mã trúc mã, y thật sự coi người này là tri kỷ.
Tô phu nhân dẫn theo một quý nữ từ bên ngoài đi vào, quay đầu hỏi Tô Dư Tịch: "Đại ca con đâu? Tại sao lại không thấy ai?"
Tô Dư Tịch ôm Diệp Phỉ Nhiên trong lòng, đáp: "Con không thấy, bây giờ đại ca là trạng nguyên, mấy tháng nay huynh ấy không thể yên tĩnh được, chắc chắn lại có người mời ăn."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Đại Oánh: "Con biết câu hỏi này. Lan Ca Nhi bị biểu thúc gọi đi rồi, nói là giới thiệu vài bằng hữu cho làm quen."
Diệp Phỉ Nhiên nhìn về phía đại biểu tỷ, nàng mặc áo ngắn màu đỏ, hình như cưỡi ngựa trở về.
Lần trước sau khi nghị thân thất bại, nàng cũng mất đi hứng thú với chuyện lập gia đình. Nàng chạy tới quân doanh Ngũ Cô Nương để học cách cưỡi ngựa với các tỷ muội. Sau khi học một thời gian, khá hiệu quả.
Diệp Phỉ Nhiên ngậm n. úm v.ú, nghĩ thầm lẽ ra phải như vậy, triều Đại Ninh cũng không phải đặc biệt bảo thủ, dưới sự dẫn dắt của Tô lão thái phi, các cô nương cũng có thể lựa chọn con đường của riêng mình.
Cho dù tự nhận là xuất thân từ văn quan thanh lưu thế gia, dù luôn miệng nói về tam tòng tứ đức, nhưng lại bôi nhọ Tô lão thái phi.
Tô phu nhân rít lên, vỗ nhẹ mu bàn tay cô nương bên cạnh: "Đứa nhỏ này, mỗi ngày không ở nhà, không thấy bóng người. Tề cô nương đừng trách, để Đại Oánh cùng ngươi đi dạo quanh nhà nhé. Ta sẽ bảo nó nhận lỗi với ngươi lúc tối nó trở về."
Nữ tử được gọi là Tề cô nương hơi xấu hổ gật gật đầu rồi cùng Tô Đại Oánh đi ra ngoài.
Diệp phu nhân nhìn bóng lưng Tề cô nương hỏi: "Đây là… Muốn nghị hôn cho Lan ca nhi sao?"
Ánh mắt Tô phu nhân bất đắc dĩ lại kiêu ngạo: "Cánh cửa sắp bị đạp hỏng rồi, vị Tề cô nương này là cháu gái ruột của thừa tướng, ta cảm thấy nhân phẩm và tướng mạo rất tốt. Chỉ là gia cảnh hơi cao, tục ngữ nói cưới thấp gả cao. Đương nhiên là nếu Lan Nhi thích thì ta sẽ không có ý kiến gì."
Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe mở khóa nhân vật mới, cậu lập tức hóng dưa mới, tiếng lòng của thằng nhóc lại vang lên: [Lão thừa tướng sắp nghỉ hưu thật sự là một vị quan tốt, không phải là người của phủ Kính quốc công. Đúng là… Cả một đời liêm chính, nhưng tuổi già thì khó mà giữ được. Huống chi Tề cô nương có ý với đại biểu ca, nhưng đại biểu ca thì không có hứng thú gì với Tề cô nương.
Nếu ép buộc hai người phải đến với nhau, e rằng bọn họ sẽ trở thành oan gia.]
Diệp phu nhân và Tô phu nhân đều im lặng, sau một lúc lâu, Diệp phu nhân mới nói: "Trưởng tẩu, con cháu có phúc của con cháu. Muội thấy, chúng ta không cần quá quan tâm đâu, cứ để chúng nó tự giải quyết đi!"
Tô phu nhân gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là tỷ thấy hơi đáng tiếc thôi, Lan nhi cũng không còn nhỏ nữa, tỷ muốn bế cháu trai."
Diệp phu nhân không nói nên lời: "Trưởng tẩu, hiện tại Phỉ Nhi mới bốn tháng tuổi, tỷ đã muốn bế cháu trai rồi, tỷ không thể chờ muội sao?"
Diệp Phỉ Nhiên đang hái mấy quả dưa mới ăn, nói: [Mẫu thân ơi, con mới bốn tháng tuổi, người có thể đừng nghĩ về cháu trai sớm như vậy không?]
Một lúc sau, Tô Dư Lan say khướt được đích thân Lạc Thân Vương đưa về.
Tô phu nhân và Diệp phu nhân nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại phàn nàn: "Vương gia tốt của ta ơi, sao người lại bắt nó uống nhiều như vậy? Không biết nó không thể uống rượu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!