Một nhóm người và Diệp phu nhân cùng bước vào Tô phủ, quản gia nhà họ Tô vừa thấy đại tiểu thư trở về thì lập tức sai người ra tiếp đón.
Tô phu nhân đích thân ra đón, vừa thấy nàng thì vui mừng kéo tay nàng: "Muội muội tốt, cuối cùng muội cũng tới rồi, tỷ chuẩn bị kêu lão Quách đi đón muội đấy."
Diệp phu nhân cũng cười đến tận mang tai: "Làm sao còn cần đón nữa, Tô gia chúng ta có chuyện vui, đương nhiên muội phải tới rồi. Muội còn chưa chúc mừng trưởng tẩu, lần này Hoàng thượng phong cáo mệnh cho tỷ, sau nay nữ tử Tô gia chúng ta có thể hãnh diện ở kinh thành rồi."
Sự xấu hổ không giấu được trên mặt Tô phu nhân: "Đừng nói như vậy, sao ta có thể so sánh với nhất phẩm tạo mệnh phu nhân như muội muội chứ?"
Diệp phu nhân nói: "Muội chỉ là nhờ vào phước của Dật Thân Vương thôi, nếu không phải là Dật Thân Vương thì muội cũng chỉ là tam phẩm tiểu quan phu nhân, thậm chí ngay cả phong thưởng của Hoàng thượng cũng không có."
Lúc này Diệp phu nhân đang nắm tay Lục hoàng tử, phía sau là ba vị đại chưởng sự quan nữ của Thục phi khi còn sống, bên cạnh là hai võ tỳ của Diệp phu nhân.
Tô phu nhân lập tức hành lễ với Lục hoàng tử: "Bái kiến Dật Thân Vương."
Lục hoàng tử vẫn như một con búp bê xinh đẹp được điêu khắc bằng băng ngọc, không có chút phản ứng nào với hành lễ của Tô phu nhân.
Diệp phu nhân cười với Lục hoàng tử, nói: "Tông nhi, con nói, miễn lễ."
Ánh mắt của Lục hoàng tử cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn một chút, cắn môi nói: "Miễn… Lễ…"
Trong mắt Tô phu nhân tràn đầy sự vui mừng và ngạc nhiên: "Thật kỳ diệu, quả nhiên muội muội có thể biến sự mục nát thành thần kỳ, Lục hoàng tử vẫn luôn không nói chuyện, thế mà hôm nay lại biết nói."
Lúc này Diệp phu nhân đang quan sát vẻ mặt của mấy tỳ nữ phía sau Lục hoàng tử, vành mắt Nhạn Thư ửng đỏ, trong ánh mắt của Thị Thư và Thanh Thư cũng tràn đầy sự vui mừng.
Trong viện có nhiều người, Diệp phu nhân nói: "Trưởng tẩu, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!"
Tô phu nhân gật đầu rồi dẫn Diệp phu nhân vào trong phòng. Nàng vừa bước vào phòng thì nhìn thấy Tô tướng quân và mấy tên võ tướng đang tụ tập cùng bàn bạc chuyện gì đó.
Tô gia là võ tướng thế gia, không có nội quy hay quy định của văn quan gia, thế nên các thành viên trong nhà có thể tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
Thấy Tô phu nhân và Diệp phu nhân đến, Tô tướng quân vẫy vẫy tay chào bọn họ: "Phu nhân, tiểu muội, các ngươi đến đúng lúc đấy."
Diệp phu nhân nhận thấy bầu không khí giữa bọn họ, lập tức hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Tô tướng quân nghiêm nghị: "Cha con nhà Nam Cung trong quá trình thẩm vấn đã tự sát, bọn họ đã uống thuốc độc tự sát. Người cai ngục chịu trách nhiệm trông coi phòng giam cũng đã treo cổ tự tử. Nó lại trở thành một vụ án không manh mối."
Diệp Phỉ Nhiên đang được Diệp phu nhân ôm trong lòng, radar hóng dưa bắt đầu hoạt động, nhưng quả dưa này hoàn toàn tối đen, cho thấy không thể hóng được quả dưa này.
Bây giờ Tô gia bọn họ vẫn đang suy tàn, nếu như động phải thứ không nên động, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tô tướng quân được thăng quan, quan lớn tam phẩm như nở mày nở mặt, nhưng hiện tại Đại Ninh đã bị Kính Quốc công kiểm soát, tất cả quan viên đều làm việc cho ông ta, đừng nói là tam phẩm, mà ngay cả quan lớn nhất phẩm cũng không dám chống lại ông ta.
Diệp Phỉ Nhiên thở dài: [Nước ở đây quá sâu! Thằng nhóc con như ta vẫn nên nằm ngoan uống sữa thôi!]
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của con trai, Diệp phu nhân biết được mức độ phức tạp của chuyện này, nàng thấp giọng nói với Tô tướng quân: "Đại ca, việc này kết thúc ở đây, Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu nữa. Hiện giờ triều chính, quân quyền hay tài quyền, tất cả đều nằm trong tay Kính Quốc công. Lúc trước, Hoàng thượng không thể buông bỏ nhiều quyền lực để dùng người, nhưng bây giờ muốn lấy lại thì đã quá khó khăn.
Việc này tạm thời không thể nóng vội, chúng ta nên im lặng và chờ đợi thời cơ."
Trước kia Tô tướng quân là một người đơn độc dũng cảm, nhưng từ khi suýt mất hơn vạn tính mạng của quân Tô gia vì chuyện quân đội, Tô tướng quân đã phải khéo léo hơn trong cách ứng xử.
Y chậm rãi gật đầu: "Tiểu muội nói đúng, ít nhất cũng đã xử lý được một Nam Cung thế gia, triều thần cũng đã ít đi một con ếch nhái."
Nhưng người thượng vị tiếp theo chắc chắn vẫn là người của Kính Quốc công phủ, điều đó còn phải tùy vào quyết định của Hoàng thượng.
Đã gần giữa trưa, nhóm Tam Đỉnh Giáp đi hái hoa ở thôn trang ngoại ô của Diệp gia cuối cùng cũng trở lại. Lần này Tam Đỉnh Giáp đều là thế hệ trẻ tuổi, rất có cảm giác phấn chấn của thiếu niên.
Chỉ có điều ba vị thiếu niên trở về với vẻ mặt bí ẩn.
Diệp phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, kêu lên: "Chưa tìm đủ hoa sao? Nếu không đủ, Tô gia chúng ta vẫn còn một thôn trang…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!