Chương 26: (Vô Đề)

Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên đứng ở phía đằng xa hóng hớt trò hay. Diệp Phỉ Nhiên cũng không nghĩ tới, mẫu thân của cậu chỉ dẫn cậu đến đốt hương, thế mà lại thật sự đụng phải Vinh Hinh Trưởng công chúa đang lén lút ngoại tình.

Cậu vẫn đang lục lại những chuyện xấu của Vinh Hinh Trưởng công chúa: [Thật ra trong kịch bản gốc Trưởng công chúa ngoại tình không bị hoàng hậu bắt gặp. Thế nhưng việc Trưởng công chúa trốn đi như thế này cũng không gặp điều gì tốt. Hoà thượng Xuất Thế từ nhỏ đã sống và lớn lên ở chùa Trường Ninh, bản tính cao tăng đã ăn sâu vào trong máu. Nhưng, năng lực sinh hoạt trong cuộc sống của y lại rất kém, ngoại trừ những món nữ trang mà Trưởng công chúa đem theo, bọn họ không còn cách nào khác để kiếm tiền sinh hoạt tự chủ. Lúc bọn họ muốn làm làm ăn kinh doanh, còn bị người khác lừa đảo. Cuối cùng, Trưởng công chúa phải kiếm cơm dựa vào việc bán nghệ ở tửu lầu, còn gặp phải bọn lưu manh, hoà thượng Xuất Thế đương nhiên không đánh lại bọn họ, thế nên kết cục của Trưởng công chúa đến sau cùng là một xác hai mạng, hòa thượng Xuất Thế tuẫn tình, chết theo hai mẹ con…]

Diệp Phỉ Nhiên xem xong chuyện này chỉ có thể thở dài: [Khi năng lực và tình cảm không tương xứng với nhau, tốt nhất không nên tiếp tục dây dưa nữa, làm như thế chỉ là đang hại đối phương.]

Tất cả mọi người trong đình nghe được câu nói trong lòng này của Diệp Phỉ Nhiên, đặc biệt là hòa thượng Xuất Thế. Vốn dĩ y đã không muốn đồng ý đi cùng Vinh Hinh Trưởng công chúa, nhưng y cũng biết là mình trêu chọc công chúa trước, hiện giờ đã biết rằng nếu có tiếp tục thì đoạn tình cảm này cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp, thế thì y đành trở thành người phụ tình trước thôi.

Sau khi nghe thấy lời trong lòng của Diệp Phỉ Nhiên, y cúi gập người trước công chúa, thưa rằng: "Công chúa điện hạ, đời này Xuất Thế nợ người, đời sau, Xuất Thế chắc chắn sẽ dùng thập lý hồng trang, nghênh thú người về nhà."

Nói xoay y xoay người, đi về hướng chùa Trường Ninh, không quay đầu lại nhìn công chúa một lần nào nữa.

Lúc này, y thiếu chỉ là nợ tình, nếu như cứ tiếp tục dây dưa tiếp, chỉ sợ là đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, y cũng không trả nổi.

Hoàng hậu quát lớn, tựa như có thể vang vọng cả toà núi: "Đưa cái đứa nghịch nữ chết tiệt kia về cung!"

Diệp Phỉ Nhiên tặc lưỡi: [Kính quốc công phủ đúng là một mớ rắc rối gộp lại với nhau, sinh ra bốn nàng công chúa, chỉ sợ bốn nàng đều được dùng làm công cụ để củng cố thế lực trong triều cho Kính quốc công phủ. Hy sinh hạnh phúc của con gái để "dưỡng nuôi" lên một gia tộc quang vinh, quả thật là đáng buồn… Nhắc mới nhớ, hình như Tam công chúa vừa mới hoà thân trở về, có khác gì đâu?

Chỉ sợ mối hôn sự của nàng ta với thứ tử của Kính quốc công, cũng sắp định ngày tháng rồi?]

Diệp phu nhân và Lục hoàng tử cùng nhau nghe chuyện xấu, nhìn bóng dáng đoàn người của hoàng hậu đang đi xa, nàng nghĩ thầm, con trai nàng nói cũng rất đúng.

Chuyện triều chính của nam nhân, thế nhưng lúc nào cũng đem phái nữ ra để làm vật hy sinh, xuất hiện đủ thứ nào là Hồng nhan họa thủy, nào là công chúa hoà thân.

Diệp phu nhân thật sự muốn tự cưỡi ngựa xuất chiến, đánh đuổi những cường đạo bá chiếm đó ra khỏi tường thành, không để bất cứ một người con gái nào vì "giang sơn xã tắc" mà gặp phải những chuyện như thế nữa…

Ánh mắt Lục hoàng tử cũng như đang suy tư điều gì, lòng bàn tay vì nắm lấy trường đao được điêu khắc quá chặt mà đỏ hồng lên.

Lục hoàng tử dù vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng trong nội tâm dường như đã ra quyết định nào đó trọng đại.

Diệp phu nhân sau khi xem xong chuyện xấu nhà người, dẫn theo Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đến chùa Trường Ninh thắp hương. Đầu tiên, nguyện cầu Diệp Phỉ Nhiên khỏe mạnh lớn lên, hai nguyện Lục hoàng tử nhanh chóng hồi phục.

Ở trước đại điện, hoà thượng Xuất Thế gặp được phương trượng Dật Trần.

Phương trượng Dậy Trần chỉ hỏi hoà thượng Thế Xuất một câu duy nhất: "Đã trở lại rồi sao?"

Thế Xuất đáp lời: "Đã trở lại."

Phương trượng Dật Trần gật đầu: "Đi thôi!"

Khi hoà thượng Thế Xuất đến thiện phòng, phương trượng Dật Trần thở dài, niệm một câu phật hiệu: "Đời này duyên trần tục chưa dứt, chỉ có thể đợi kiếp sau."

Diệp phu nhân tiến lên chào hỏi phương trượng Dật Trần, phương trượng Dật Trần hoàn lễ, nói: "Tô phu nhân, đã lâu không gặp."

Diệp phu nhân khẽ cười: "Đại sư thích đùa, phụ nhân đã gả chồng, họ Diệp."

Đại sư Dật Trần tạo ra một cảm giác cao thâm khó đoán, sau chỉ nhìn thoáng qua bàn tay nàng đang nắm tay Lục hoàng tử, thưa: "Xem ra, vị quý nhân kia, trước lúc lâm chung vẫn muốn gặp ngài."

Diệp phu nhân ngoài ý muốn: "Không biết đại sư có ý gì?"

Đại sư Dật Trần nhìn Diệp Phỉ Nhiên, duỗi tay điểm lên giữa chân mày của cậu: "Càn khôn hỗn độn, yêu tà hoành hành, gian nịnh quấy phá. Thế nhưng phu nhân ngược lại, không nhiễm bụi trần, không bị khống chế. Tô phu nhân hay Diệp phu nhân đều không quan trọng, quan trọng là, ngài hiện nay đã có hai đứa con ưu tú."

Diệp phu phân nghe hết, nhưng không hiểu, nàng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với đại sư Dật Trần đều như lọt vào mây mù, khó thấy, khó đoán, có lẽ, đây chính là "huyền cơ" trong truyền thuyết.

Diệp Phỉ Nhiên cũng nghe không hiểu, thế nên bắt đầu lục xem chuyện của đại sư Dật Trần.

Nhưng thần kỳ làm sao, tất cả mọi người đều có thể lục được chuyện xưa, chỉ riêng đại sư Dật Trần, cậu không hề tìm thấy một chuyện nào của đại sư cả.

Nói thật, suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên đối với các vị tăng nhân không mấy hữu hảo, vì có một vài người, chỉ dựa vào cái danh tăng nhân, chứ hành động thì lại không phúc đức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!