Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên lại tiếp tục tung hô mẫu thân: [Mẫu thân thật là lợi hại quá đi! Hì hì, chẳng những giành về cho ta toàn bộ tài sản, còn lấy được cho Lục hoàng tử một chức vương vị! Mẫu thân của ta là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này!]
Diệp phu nhân lại lần nữa bị những lời nói của con trai dọa, rồi nhận ra mọi người xung quanh thế mà lại không có phản ứng gì, xem ra câu nói này chỉ có mình nàng nghe thấy.
Cái hệ thống của con trai nàng đúng là biết bảo vệ chủ, nếu như có gì bất lợi cho chủ nhân, những người không nên nghe chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Diệp phu nhân lại không biết, thật ra vẫn còn một người khác nghe thấy câu nói ấy. Lục hoàng từ tận lực kéo khoé miệng đang hơi nhếch lên xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt không để cho ai khác biết được hắn có chỗ không đúng.
Sau khi hoàng đế đưa ra quyết định, lại mỉm cười nhìnvề phía Diệp phu nhân: "Về phần một nữ nhân trượng nghĩa như Tô cô nương đây, trẫm cũng không biết nên nói gì mới phải. Thôi đã vậy rồi thì trẫm ban thưởng vương trạch lúc trước ở đường lớn Thanh Long cho Dật vương và nghĩa mẫu
- nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Tô thị. Tô thị nhận nuôi vào thời điểm Thục quý phi lâm chung, không có quan hệ gì với Diệp đại nhân."
Ẩn ý chính là, nghĩa mẫu thì vẫn là nghĩa mẫu, nhưng tra nam thì không được trở thành nghĩa phụ, đây là vinh quang cá nhân của một mình Diệp phu nhân.
Hoàng đế lại nói: "Tô thị có thể sống chung với Dục vương trong Dục vương phủ, tất nhiên, bởi vì cần chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của Dục vương, các người hiện tại vẫn tạm thời sống ở Diệp phủ. Diệp ái khanh, con trai của trẫm làm phiền cuộc sống của phu thê hai người, khanh không có ý kiến gì chứ?"
Diệp Thừa Trạch sợ cóng người, nhanh chóng quỳ xuống: "Thần vinh hạnh vô cùng, thần cũng sợ hãi vô cùng!"
Lúc này trong lòng ông ta đang không ngừng mắng chửi hoàng đế, nghĩ rằng, hoàng đế buộc ông ta và Lục hoàng tử lại với nhau cùng sống cùng chết, mà Hộ bộ lại nằm trong tay Kính quốc công, rõ ràng là cố ý muốn làm khó dễ ông ta đây mà?
Hoàng đế rất hài lòng với thái độ của ông ta, gật đầu nói: "Ừm, khanh có một vị phu nhân như thế, đáng ra phải trân trọng mới phải phép. Trẫm nghe có lời ra tiếng vào, hình như khanh vừa nạp thiếp mới vào phủ, cũng là do phu nhân ngươi lo liệu mọi việc lớn nhỏ. Có một nàng hiền thê như thế, trẫm cũng cảm thấy ngưỡng mộ!"
Những lời này nói ở trên triều đình, nhưng thực tế là muốn để cho hậu cung nghe thấy.
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại vang lên vào đúng lúc này: [Ối chà, hoàng đế thật đúng là biết chỉ cây dâu mắng cây hoè! Ngài ấy chẳng phải đang ám chỉ những cung phi còn mang lòng đố kị sao?]
Chế độ triều đình xưa cũ này, cũng có một loạt các quy luật của chính nó, rất hà khắc với nữ tử, thế nhưng không phải vì nó hà khắc với nữ tử mà chĩa con dao sắc vào mặt các nàng ấy.
Mặt mày Kính quốc công đỏ bừng lên, thân ông ta làm quốc trượng, nay hoàng đế nói hoàng hậu không hiền lương, chẳng phải như đang tát vào mặt ông ta sao?
Ông ta đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không dám biện bạch, sợ rằng hoàng đế sẽ chỉ tội đến chỗ ông ta.
Sau đó hoàng đế lại tiếp tục khen Diệp phu nhân rất nhiều, ví như Tô gia biết cách dưỡng dục con cái, không chỉ có hai người con gái là Tô lão thái phi và Tô cô nương, mà còn có một người con trai tốt như Tô công tử.
Sau đó hoàng đế lại thuận miệng khen đến Tô Dư Tịch, nói rằng y võ nghệ cao cường, các thị vệ trong hoàng cung không có người nào vượt qua được y.
Buổi thượng triều ngày hôm nay coi như là cho Tô gia đủ mặt mũi.
Kể từ lúc bãi triều, rất nhiều quan chức trong triều đã chào hỏi Diệp phu nhân, cách Diệp phu nhân xử lý cũng xem như là tự nhiên và khéo léo.
Thậm chí còn có những quan chức trước kia thân thiết với nàng tiến lên bắt chuyện: "Từ lúc Tô cô nương gả cho người khác, chúng ta còn chưa có dịp gặp lại nữa, trước kia ở trường đua ngựa, dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ của Tô cô nương, đến cả nam tử cũng không sánh bằng!"
Diệp phu nhân mỉm cười đáp lời: "Phong thái của Chu đại nhân sau bao năm cũng không giảm chút nào, thậm chí bây giờ đã là quan lớn rồi. Không thể coi thường, đúng là không thể coi thường."
Năm đó Chu đại nhân trồng cây si Diệp phu nhân, thế nhưng con người Diệp phu nhân lại là nhan khống, tên Chu đại nhân là Chu Đại Xương, người cũng như tên, lớn lên trông giống ruột già của loài heo.
Mọi người "trong bóng tối" vẫn thường gọi ông ta bằng biệt danh Trư Đại Tràng, nói Trư Đại Tràng muốn theo đuổi thần tiên muội muội, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Chỉ có mỗi Diệp phu nhân, vẫn luôn từ chối sự theo đuổi của ông ta, chính nàng biết rõ nàng muốn một cuộc sống như thế nào, ở thời điểm đó nàng chỉ muốn theo phụ thân rong ruổi trên chiến trường, thời niên thiếu mười lăm mười sáu tuổi, nàng vẫn chưa muốn bị gả ra ngoài.
Cũng may Chu đại nhân vào năm thứ hai đã cưới vợ, sinh con, thế mới khiến lòng Diệp phu nhân dễ chịu hơn chút.
Nàng vốn không thích phải mắc nợ gì người khác, huống chi còn là nợ tình.
Cảnh tượng này bị Diệp Thừa Trạch đứng cách đó không xa nhìn thấy, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt không thể che giấu được, chỉ đến khi Chu đại nhân đã rời đi, Diệp Thừa Trạch mới bước tới, giọng lạnh lùng: "Phu nhân lúc nãy uy phong biết bao nhỉ, ngay cả người làm phu quân như ta đây còn thấy hổ thẹn không bằng."
Trong mắt Diệp phu nhân cũng không có độ ấm, cười chế nhạo: "Hình như phu quân đã quên rồi? Ta lớn lên giữa đám đàn ông, ứng phó mấy chuyện này có tính là gì đâu? Còn nữa, Diệp đại nhân có phải cũng đã quên? Khi quan tam phẩm gặp được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hình như phải chắp tay hành lễ đấy."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một vài vị quan tam phẩm đi đến chỗ Diệp phu nhân, chắp tay hành lễ xong mới rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!