Chương 23: (Vô Đề)

Vào lúc nghe được tin tức này, Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc nói bậy: "Vãi thật! Tô thái phi thật uy phong! Bà ấy thật sự để Quân Ngũ Cô Nương thẳng tay ném bọn họ ra trước cửa cung, ha ha ha!"

Diệp phu nhân và Tô phu nhân cười theo, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Diệp phu nhân nói: "Cảm tạ trời đất! Đại ca và Lan nhi cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, bình an vô sự vượt qua kiếp nạn này. Chỉ cần họ an toàn, con đường phía trước của chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Khi nghe được tin này, hoàng đế vừa kinh ngạc vừa tức giận, bật dậy khỏi long ỷ, dẫn theo một nhóm văn võ đại thần đến ngay trước cửa cung.

Quả nhiên, ở cửa cung có hơn chục binh lính mặc quân phục của Bộ Binh nằm la liệt, và trong đó có một người là thiếu úy cửu phẩm.

Có lẽ hoàng đế đang tức giận tột độ, ngài đá một trong mấy tên đó một cái thật mạnh, quát hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"

Nhưng bọn họ đều bị bịt miệng, chỉ có thể ú ớ không rõ. Mà càng như vậy hoàng đế càng tức giận đá thêm vài cái.

Thấy vậy, quan theo hầu lập tức dựng người đó dậy, giật miếng vải trong miệng ra, chất vấn: "Hoàng thượng đang hỏi, sao các ngươi còn không mau khai thật?"

Người đó đã bị dọa sợ đến mức không nói nên lời. Rất rõ ràng, mới giây trước chúng còn đang canh giữ quân lương của Bộ Binh trong sơn động, sao tỉnh dậy đã bị trói ở trước cửa cung Thanh Long hoàng cung?

Hoàng đế thấy gã không nói, cười lạnh: "Được lắm! Không nói đúng không? Người đâu, đánh cho trẫm!"

Ban đầu tên đó hãy còn ngơ ngác, sau gã lắp bắp thưa: "Hoàng thượng! Chuyện này không hề liên quan đến chúng thần, tất cả đều do Nam Cung đại nhân ra lệnh! Nam Cung đại nhân bảo chúng thần tạm thời cất giấu quân lương trong núi, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một tháng..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, hoàng đế đã giận đến mức không kiềm chế được, quay đầu nhìn hai vị đại nhân nhà Nam Cung rồi quát: "Nam Cung Cẩn, Nam Cung Thành! Các ngươi mau nói cho trẫm nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế như nào?"

Bộ Binh Thượng thư và Bộ Binh Thị lang lập tức bước ra, đồng thời quỳ trước mặt hoàng đế. Bộ Binh Thượng thư Nam Cung Cẩn nói: "Hoàng thượng, chuyện này hoàn toàn không giống như lời tên kia nói. Bộ Binh đã phê chuẩn quân lương cho Tô đại nhân từ hôm đó, và ngày hôm sau đã được chuyển đến Lạc Xuyên, làm sao có thể giấu ở chỗ khác được chứ?"

Hoàng đế nhìn Nam Cung Cẩn với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Ồ? Vậy sao? Để trẫm hỏi quân binh Tô gia xem họ có thực sự nhận được quân lương từ Bộ Binh hay không?"

Ngay lập tức, quân binh Tô gia mới hộc tốc chạy về từ tám trăm dặm xa xôi bước lên trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thần thực sự chưa nhận được. Chỉ có muội muội của Tô tướng quân xót xa cho đại ca nên đã gửi một lô vật tư tới, tạm thời giải quyết được cơn nguy cấp của Tô tướng quân."

Nghe xong, lông mày của hoàng đế mới hơi giãn ra, lập tức ra lệnh: "Tuyên nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Tô thị tiến cung, ... bảo nàng ta mang theo Lục hoàng tử."

Nói xong, hoàng đế còn dặn dò cận vệ cận thân: "Tống bọn chúng vào ngục, giao cho đại lý tự khanh tự mình thẩm vấn. Trẫm muốn xem ai gan to tày trời, dám chiếm đoạt quân lương. Còn hai vị Nam Cung đại nhân của Bộ Binh có liên quan, tạm thời hãy về nhà nghỉ ngơi vài ngày! Các ngươi đã làm việc vất vả cho triều đình nhiều năm, lần sau không cần lên triều nữa."

Nam Cung Cẩn và Nam Cung Thành ngẩn người ra tại chỗ. Bọn họ không hiểu, chuyện bí mật như vậy sao lại bị lộ?

Hơn nữa, chuyện này liên quan đến phủ Kính Quốc công, phần lớn quân lương này là dành cho phủ Kính Quốc công. Ai lại ngu ngốc đến mức dám làm loạn?

Hừ, dù có ai đó đang làm loạn, nhưng có Kính Quốc công ở đây chống lưng, họ cũng chẳng sợ!

Chỉ là nghỉ ngơi vài ngày ở nhà thôi mà?

Chờ khi sóng gió qua đi, hoàng thượng tự nhiên sẽ khôi phục chức vị cho bọn họ thôi.

Trong khi đó, mười mấy binh lính của Bộ Binh bị trói chặt đã được cận vệ triều đình áp giải vào ngục.

Hoàng đế còn đích thân thưởng cho quân binh Tô gia vì đã mang tin tức đến, rồi phải lấy lại tinh thần, quay về tiếp tục chủ trì thi đình.

Ở Diệp phủ, Diệp Phỉ Nhiên vừa ăn dưa vừa cảm thán: [Làm hoàng đế cũng không dễ dàng gì! Ở bên này vừa tức giận, bên kia lại phải tươi cười với thí sinh... Chờ đã, hình như cũng không phải là tươi cười.]

[Ôi trời, Nam Cung Cường phản biện, dám nói bài văn đó là do đại biểu ca viết. Thật là quá đáng, ngươi bị lật xe rồi lại bắt đầu đổ lỗi sao?]      

[Khoan đã, hình như hoàng đế càng giận hơn, mắng gã ta một trận, còn nói nếu thật sự đạo văn của người khác thì đã phạm vào luật Đại Ninh, phải bị cấm thi suốt đời và đánh năm mươi trượng.]

[Ha ha ha, Nam Cung Cường lại phản biện, nói rằng bài văn này là do gã ta tự viết, còn bảo không biết đây là điều cấm kỵ của hoàng thượng. Ôi trời, Đại Cường, ngươi đừng nói nữa, người như ngươi làm sao đỗ được cống sinh? Ừm, hoàng thượng cũng đang nghi ngờ điều này.]

[Hoàng thượng nói, Nam Cung Cường phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, thật sự không thể tha thứ, ngoài việc cấm thi suốt đời, còn bị tước hết mọi danh hiệu.]

Chuyện này khiến Tô gia có chút ngỡ ngàng. Mãi đến khi nghe tin Nam Cung Cường bị tước hết danh hiệu, Tô phu nhân và Diệp phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Đáng đời! Nam Cung gia những năm qua luôn áp chế Tô gia, giờ thì cuối cùng cũng gặp quả báo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!