Chương 2: (Vô Đề)

Một tia hy vọng cuối cùng của Diệp phu nhân hoàn toàn biến mất, nàng run rẩy nhìn tên thuốc trên đơn, quả nhiên ở dưới chữ "trà gừng đường đỏ dưỡng thân" thấy được ba chữ mật chim công đỏ thẫm khiến nàng đổ mồ hôi.

Cơ tiên sinh  viết phương thuốc vô cùng thận trọng, từ trước đến nay luôn dùng chữ đỏ đánh dấu dược vật có độc tính.

Mật chim công là kịch độc, Tần Uyển Hề làm sao dám?

Nhắc tới Tần Uyển Hề, Diệp phu nhân lại nghĩ tới một chuyện, sáu năm trước, hình như Tần thị này từng sinh con.

Lúc ấy ả đến tuổi nghị thân, lại không biết vì sao lại tằng tịu với người khác rồi mang thai, hỏi nửa ngày chỉ nói là do một gã thư sinh nghèo túng.

Hai người hợp ý liền làm chuyện cẩu thả, ai ngờ thư sinh là một người không có trách nhiệm, thấy ả có thai liền biến mất không thấy tăm hơi.

Diệp phu nhân biết chuyện này không thể để người ngoài biết, liền lặng lẽ mời Cơ tiên sinh đến, kê thuốc phá thai.

Còn an ủi ả ta: "Chuyện này trời biết đất biết, muội biết tỷ biết, chỉ cần muội giữ bí mật, để Cơ tiên sinh kê đơn thuốc làm lại một thân trong trắng trước kia, vị hôn phu tương lai của muội cũng sẽ không biết."

Nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ả ta, ả ta lại muốn hại tính mạng nàng.

Năm đó cả nhà ả ta gặp khó khăn bị lưu đày, là ả ta khóc lóc đến nương tựa, nàng cũng nhớ kỹ tình nghĩa thời con gái, lúc này mới thu lưu ả.

Nào biết ả còn có tâm tư như vậy, đây đâu chỉ là vong ân phụ nghĩa, quả thực heo chó không bằng!

Hôm nay nghĩ lại, năm đó ả ta nhất định là chưa uống thuốc phá thai, mà là mượn danh nghĩa giải sầu tiêu khiển, lặng lẽ đến Giang Lâm, sinh đứa bé ra.

Mà nhà tổ của Diệp Thừa Trạch ở ngay Giang Lâm, thì ra con của bọn họ đã nhận tổ quy tông từ lâu rồi?

Vậy ông ta dựa vào cái gì, không cho nàng sinh con?

Là vì để cho nàng chết sớm một chút, để nhường chỗ cho người trong lòng ông ta sao?

Ỷ Thúy đã khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Phu nhân, chuyện này có nên nói cho đại ca ngài không?"

Diệp phu nhân xua tay: "Đại ca vì đạo tặc Tây Nam đã vất vả đêm không ngủ được, ngươi cứ đè chuyện này xuống, trừ ngươi, ta, Y Hồng, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết được."

Ỷ Thúy chậm rãi gật đầu, sâu trong lòng cảm thấy thương tiếc cho phu nhân.

Nàng là đích nữ của Đại tướng quân, lão phu nhân lại được đích thân bệ hạ th. ân phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân*. Dù Đại tướng quân không còn, dư uy vẫn tồn tại, hắn sao có can đảm làm những chuyện này?

(*Vợ của quan Nhất phẩm)

Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói: "Phu nhân, Đường thiếu gia tới thăm phu nhân và tiểu thiếu gia."

Nếu là ngày xưa, Diệp phu nhân nghe thấy cái tên Diệp Kỳ Sâm chắc chắn mặt mày hớn hở.

Sau khi nàng kết hôn chín năm dưới gối không có con, nàng thật tâm coi Diệp Kỳ Sâm là con ruột mà nuôi nấng, từ năm hắn hai tuổi đến quý phủ, suốt ba năm ăn uống sinh hoạt thường ngày, nàng đều cho hắn không thiếu thứ gì.

Nhà mẹ đẻ đưa tới cái gì hiếm lạ cũng đều nhanh chóng cho đứa cháu này ăn trước.

Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đời này nàng thật sự không mang thai được, có thể nhận nuôi đứa bé này trên danh nghĩa cũng không tồi.

Năm đó đứa nhỏ này mất đi song thân mới được Diệp lão gia ôm trở về, nói là cho nàng làm bạn.

Hôm nay biết được hắn là con ruột của Diệp Thừa Trạch, trong nháy mắt nàng cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn mấy vạn ruồi bọ chết.

Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, còn đưa thứ đồ chơi này đến cho nàng nuôi là để cố ý ghê tởm nàng sao?

Ỷ Thúy còn chưa biết chuyện này, nàng dò hỏi: "Phu nhân, để đường thiếu gia vào không?"

Diệp phu nhân vừa muốn trả lời, lại nghe thấy đứa bé trong tã lót lẩm bẩm: "Mẫu thân Diệp Kỳ Sâm chính là biểu muội của mẫu thân, biểu muội làm bộ thương nàng không chịu xuất giá, kỳ thật chính là muốn canh giữ ở bên cạnh Diệp Kỳ Sâm. Lão cha khốn nạn nuôi hắn ở bên người cũng là vì tương lai để cho hắn kế thừa tổ nghiệp của Diệp gia, sợ là trước mắt đã bắt đầu lót đường cho hắn nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!