Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi Diệp phu nhân xem xong buổi phát sóng trực tiếp của Diệp Phỉ Nhiên thì sướng rơn, thậm chí Tần Uyển Hề tới thỉnh an thì vẻ mặt nàng vẫn hòa nhã.

Diệp phu nhân thực sự làm như lời mình nói là mạnh dạn đón Tần Uyển Hề vào phủ.

Hôm nay Tần Uyển Hề tới viện nàng kính trà, Diệp phu nhân vốn muốn làm khó làm dễ ả một chút, nhưng nghĩ tới bây giờ Diệp phủ đã bị nàng đào một cái vỏ rỗng. Vậy mà, Tần Uyển Hề còn dẫn theo một đứa nhỏ bị bỏ rơi không biết đã lụm ở đâu về cho Diệp Thừa Trạch nuôi nấng, khiến nàng nhịn không được mà vui vẻ không thôi.

Sau này Diệp phủ sẽ có hơi nhốn nháo nhưng vẫn thiếu chút lửa, Diệp Thừa Trạch đường đường là một quan lớn tam phẩm, nên chỉ có một phòng nhì như thế sao mà đủ được.?

Có điều, tạm thời Diệp phu nhân chỉ muốn nghĩ lại chút, hai ngày nay nàng hơi bận rộn, bận chăm sóc và mời lang y cho Lục hoàng tử.

Người đầu tiên được mời đương nhiên là Cơ tiên sinh, dù được gọi là Cơ tiên sinh nhưng thật ra là một cô nương. Bởi vì khi bận rộn thì làm lang y, khi nhàn rỗi lại đi dạy miễn phí cho các trường học ở nông thôn.

Diệp phu nhân thấy mày nàng nhíu chặt lại đã biết chuyện có lẽ không đơn giản rồi, quả nhiên Cơ tiên sinh nói ngay: "Lạ quá, mạch của đứa nhỏ này không có vấn đề gì, trái lại còn rất mạnh mẽ không giống trẻ nhỏ."

Diệp phu nhân khó hiểu: "Ý tiên sinh là?"

Cơ tiên sinh nghĩ một lúc rồi nói: "Giống như… mạch tướng của người trưởng thành xuất hiện trên người một đứa trẻ. Nếu người trưởng thành có mạch này thì lại càng khỏe mạnh trường thọ. Nhưng đứa trẻ này… Mạnh quá thì lại suy, nhịp đập mạnh như thế sợ là một đứa trẻ không thể chịu nổi."

Diệp phu nhân như suy tư gì đó rồi lại nói với Cơ tiên sinh: "Vậy tiên sinh xem lại lần nữa giúp ta, xem mạch của Phỉ Nhi thế nào?"

Cơ tiên sinh vô cùng am hiểu về khoa câm, cũng tức là khám bệnh cho trẻ em,  vì chỉ có thể bắt mạch chứ không thể hỏi được gì nên được gọi là khoa câm.

Cơ tiên bấm lóng tay tính toán, hơi cảm nhận một chút đã biết: "Đứa trẻ này rất khỏe mạnh, phu nhân không cần phải lo lắng. Hơn nữa, tiểu công tử ăn uống rất tốt, dạ dày khỏe, phát triển cũng tốt. Bây giờ còn chưa được hai tháng mà lực nắm tay đã rất mạnh, chứng tỏ phu nhân đã nuôi dưỡng rất tốt."

Nghe Cơ tiên sinh nói vậy thì khóe môi Diệp phu nhân lập tức nhếch lên, quay đầu ra hiệu cho Y Hồng đi lấy một túi bạc lớn đưa cho Cơ tiên sinh.

Cơ tiên sinh cũng không từ chối. Nàng rất thích dạy học miễn phí, trước giờ người bệnh nào đưa tiền khám bệnh thì cũng không từ chối, tất cả cũng chỉ để mua thêm đồ dùng dạy học và sách cho trẻ nhỏ ở nông thôn.

Diệp phu nhân còn đích thân tiễn Cơ tiên sinh ra khỏi phủ, trong phòng chỉ còn lại Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử.

Tiểu Phỉ Nhiên trừng to mắt nhìn chằm chằm Lục hoàng tử, Lục hoàng tử cũng nghiêng đầu tò mò nhìn cậu.

Lúc này, hệ thống trong Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên hiện lên một câu: [Đing, nhân vật chủ chốt trong cốt truyện đã được mở khóa, tuyến của Lục hoàng tử Tiêu Tông đã được mở ra. Sau đây là tất cả manh mối về Lục hoàng tử Tiêu Tông, ký chủ muốn ăn bao nhiêu dưa thì ăn!]

Diệp Phỉ Nhiên ồ lên, lập tức bắt đầu ăn dưa của Lục hoàng tử.

Hóa ra Lục hoàng tử này lại được sinh ra trong vô vàn sủng ái, dù có ngu dại thì vẫn là đứa con được Hoàng thượng yêu thương nhất.

Nguyên nhân đương nhiên là do Thục quý phi đã chết, Hoàng đế với Thục phi mới là tình yêu thực thụ nên Lục hoàng tử là kết tinh tình yêu của họ.

Ngoài ra, lúc Lục hoàng tử ra đời thì trên bầu trời xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, ánh hoàng hôn kéo dài trên bầu trời rất lâu mà không tối đi, còn có con chim lạ bảy màu bay lượn trên Nhu Phúc Cung.

Hoàng đế cảm thấy người con trai này chắc chắn là quý tử mà nhà trời đưa xuống cho mình, nhưng lại không nói rõ mà chỉ đặt cho hắn một cái tên khác hẳn với tất cả các hoàng tử khác, Tiêu Tông.

Trước khi Lục hoàng tử được bốn tuổi, cũng đã thấy hắn khác biệt với đứa trẻ bình thường, trước đó không thèm học tập, nhưng chỉ cần nói tập võ luyện kiếm thì dù tuổi còn nhỏ vẫn chơi ra hình ra dáng.

Nhưng khi lên bốn tuổi, hắn đột nhiên lâm bệnh nặng, sốt cao liên tục tận nửa tháng không bớt, rồi đến khi cơn sốt hạ thì đã biến thành bộ dáng ngờ nghệch này.

Diệp Phỉ Nhiên cau mày nhìn dưa của hắn, tức giận nói: [Đây mà là bệnh cái gì, rõ ràng là có người bỏ độc! Lục hoàng tử này đáng yêu như vậy, mới bốn tuổi đã thành vật hi sinh đoạt đích của Kính quốc công phủ. Hoàng hậu Vương thị và Quý phi Dư thị đều xuất thân từ Kính quốc công, sao có thể dung túng Tứ hoàng tử Tiêu Hằng cạnh tranh với Tiêu Tông?]

Đôi mắt to xinh đẹp của Lục hoàng tử vẫn đang thờ ơ nhìn cậu, Diệp Phỉ Nhiên chợt thấy món trang sức trên người Lục hoàng tử, ngoài trừ ngọc bội khảm ngọc bích được Thục phi tặng cho thì còn có một chuỗi hạt châu.

Ngọc bội như vậy cậu cũng có một cái, chỉ là trên mặt được khảm hồng ngọc, còn hình thức thì cũng không có gì khác nhau.

Diệp Phỉ Nhiên cố gắng đánh thức Lục hoàng tử, nhưng bây giờ cậu vẫn còn là một đứa bé thì gọi kiểu gì?

Lúc này, cậu chợt nhớ đến viên thuốc giải độc ở cửa hàng trong hệ thống của mình, hình như thứ đó có thể giải mọi loại độc ngoại trừ loại trí mạng chết người!

Diệp Phỉ Nhiên lập tức mở cửa hàng trong hệ thống ra, nhưng lại bị giá cả dọa cho suýt sặc nước miếng chết. Một viên thuốc 180 đồng dưa, mình đổ mồ hôi sôi nước mắt mới tích góp được 200 đồng dưa, mà chỉ cần một viên thuốc là đã trở về vạch xuất phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!