Chương 17: (Vô Đề)

Thục phi nghe xong tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp phu nhân, vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi: "A tỷ... Cái này?"

Diệp phu nhân gật đầu, nói: "Đồng Nhi cần phải được sắp xếp tốt, nếu Lục hoàng tử không được giao cho người thích hợp, dù muội có rời đi cũng không yên lòng!"

Thục phi ngơ ngác, hoàn toàn không biết mình đang trải qua chuyện gì, cuối cùng nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn thêu, trên đó thêu hai chữ "Đồng" và "Hoằng". Đương kim thánh thượng tên là Tiêu Dật Hoằng, có lẽ chỉ Thục phi mới dám gọi thẳng tên ngài ấy như vậy.

Từ đó có thể thấy Hoàng thượng đối xử với Thục phi thực sự không giống người khác.

Hậu cung nhiều giai nhân, chỉ có Thục phi là chân ái, còn lại đều là quan hệ triều đình sắp xếp.

Thục phi cố gắng đứng dậy, gọi: "Nhạn Hồi, ngươi tới đây."

Nhạn Hồi quỳ gối trước mặt Thục phi, lệ rơi đầy mặt: "Nương nương, ngài phân phó nô tỳ."

Thục phi nói: "Ngươi giao chiếc khăn này cho Hoàng thượng, ngài ấy sẽ tới gặp ta."

Nhạn Hồi nhận lấy chiếc khăn bèn đi làm việc, Thục phi không kìm được ho khan, kéo tay Diệp phu nhân nói: "A tỷ, ta bị bệnh này kỳ quặc lắm. Thâm cung này vốn không phải nơi mà người lương thiện như ta có thể ở được. Tông Nhi lại ngây ngốc, ta sợ ta vừa chết, nó sẽ bị hậu cung to lớn này ăn thịt. A tỷ, xin tỷ nhớ kỹ ân tình Đồng Nhi từng làm bạn với tỷ mười mấy năm, hãy thay ta chăm sóc nó lớn lên!"

Diệp phu nhân ngạc nhiên: "Cái này... Đồng Nhi, điều này ... không hợp quy củ."

Đây là hoàng tử, làm sao có thể giao cho người ngoài nuôi ngoài cung?

Dù là hoàng tử ngây ngốc, cũng không thể giao cho người khác, chỉ có thể giao cho phi tần đáng tin cậy.

Thục phi nắm chặt tay Diệp phu nhân: "Nhưng trước mắt, muội chỉ tin tưởng mỗi a tỷ. Phụ thân ta đã qua đời, mẫu thân đã già, ca ca hiện giờ cũng chỉ là tiểu quan tứ phẩm. Ngay cả bản thân còn chưa lo được, làm sao họ có thể bảo vệ Tông Nhi của ta? A tỷ có Tô lão thái phi ở phía trước, có Tô tướng quân ở phía sau, còn có kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. Muội ích kỷ, trước khi chết muốn ủy thác Tông Nhi cho a tỷ.

Nếu a tỷ đồng ý, ta..."

Thục phi nói xong, bèn muốn quỳ xuống trước mặt Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân lập tức ngăn nàng lại, nói: "Đồng nhi! Tuyệt đối không được! Ta tất nhiên là nói gì cũng được, chỉ là bên chỗ Hoàng thượng, ngài ấy sẽ đồng ý sao?"

Thục phi thấy nàng đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "A tỷ không cần lo lắng, chỗ Hoàng thượng, ta sẽ tự nói."

Hoàng thượng nhân hậu, lại yêu nàng đến tận xương tủy, chút yêu cầu này, Thục phi vẫn có tự tin.

Diệp phu nhân đành phải gật đầu: "Vậy a tỷ đồng ý lời thỉnh cầu này của muội. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ đối xử với Lục hoàng tử như con ruột, tuyệt không để ai tổn thương lấy một sợi lông của nó, nếu trái lời thề sẽ bị sét đánh!"

Thục phi đẫm lệ nhìn Diệp phu nhân, trong mắt đầy cảm kích, cuối cùng cũng yên lòng: "Vậy, muội đa tạ a tỷ."

Nàng lại phân phó một cung nữ khác: "Thị Thư, ngươi đưa Diệp phu nhân đến thiên điện nghỉ ngơi."

Thị Thư từ bên ngoài đi vào, vâng một tiếng, rồi dẫn Diệp phu nhân và đoàn người Diệp Phỉ Nhiên đến thiên điện của Nhu Phúc cung.

Chỉ chốc lát sau, hoàng đế liền tới Nhu Phúc cung, có thể thấy Thượng Càn cung của hoàng đế cách Nhu Phúc cung rất gần.

Hoàng đế ở tẩm cung của Thục phi khoảng chừng một nén hương thì có thái giám đến tuyên: "Hoàng thượng giá lâm, Tô thị nghênh đón."

Diệp phu nhân nhanh chóng sửa sang lại dung nhan, tiến lên hành lễ với hoàng đế, một giọng nói nho nhã vang lên từ trên cao: "Tô cô nương không cần đa lễ, đứng lên đáp lời là được."

Diệp phu nhân rất bất ngờ, đã lâu không ai gọi mình là Tô cô nương, có lẽ Đồng Nhi thường xuyên nhắc tới nàng trước mặt Hoàng thượng, vẫn gọi nàng là a tỷ Tô gia?

Quả nhiên như Diệp phu nhân nghĩ, câu đầu tiên Hoàng đế nói là: "Đồng Nhi thường xuyên nhắc tới ngươi, nói ngươi là người thân thiết nhất với nàng, khi còn bé còn từng cứu nàng. Ngươi là con gái của Tô đại tướng quân, quả nhiên cũng có khí chất anh hùng như Tô đại tướng quân."

Diệp phu nhân chỉ nói: "Không dám, Hoàng thượng quá khen rồi."

Diệp Phỉ Nhiên trong lòng nàng tò mò ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế này nhìn qua khoảng ba mươi tám tuổi, không để râu, dáng vẻ rất xuất chúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!