Sau khi biết tin, Diệp phu nhân liền giật mình, lo lắng bế Diệp Phỉ Nhiên quay lại viện.
Tuy nàng và Đồng Nhi mười mấy năm nay không qua lại nhiều, nhưng mười mấy năm nay các nàng vẫn luôn quan tâm đến nhau.
Mở ngăn bí mật của rương đựng của hồi môn ra, tất cả tín vật bên trong đều là những bức thư từ qua lại mấy năm nay của nàng và Đồng Nhi.
Nhìn những chiếc khăn thêu, túi thơm, kẹp tóc và mấy thứ khác, Diệp phu nhân không khỏi xót xa.
Bệnh của Đồng Nhi thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng Y Hồng:
"Phu nhân, Hồ công công ở trong cung tới truyền chỉ. Người mau ra đây tiếp chỉ đi!"
Diệp phu nhân vội vàng sửa sang lại đôi chút, trái lo phải nghĩ rồi cũng bế Diệp Phỉ Nhiên lên.
Nàng luôn cảm thấy căn bệnh này của Đồng Nhi rất kỳ lạ, tuy rằng Phỉ Nhi vẫn còn là con nít nhưng hệ thống kia của Phỉ Nhi nghe rất kỳ diệu, nói không chừng có thể giúp được gì đó.
Vì thế sau khi Diệp phu nhân tiếp chỉ liền có chút khó xử nói: "Công công, khuyển tử vừa đầy tháng nếu một chốc không thấy ta thì nhất định sẽ khóc nháo, có thể để cho thần phụ ôm theo nó được không?"
Nói xong, nàng bước tới đưa cho Hồ công công một tấm ngân phiếu lớn.
Hồ công công gật gật đầu nói: "Diệp phu nhân chỉ là gặp riêng Thục phi nương nương thôi, Hoàng Thượng cũng cho phép, người cứ tùy ý."
Diệp phu nhân cảm ơn Hồ công công xong liền bế Diệp Phỉ Nhiên lên, mang theo hai nha hoàn cận thân lên xe ngựa vào cung.
Diệp Phỉ Nhiên mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, thầm nghĩ:
[Vậy mà mình còn có thể vào cung, thế thì mình phải gặm dưa trong cung cho thiệt nhiều mới được. Dưa trong cung rất đáng giá, cơ hội tốt thế sao mà bỏ qua được.]
Diệp phu nhân bất đắc dĩ, tên tiểu tử thúi này, mỗi ngày chỉ biết ăn dưa, làm cho lão mẫu thân ta đây đau lòng muốn chết.
Không biết có phải là để xoa dịu tâm trạng của Diệp phu nhân hay không, Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu phát sóng trực tiếp cho nàng:
[Biểu muội với phụ thân cặn bã đi đến phòng của Diệp Kỳ Sâm bắt Diệp Kỳ Sâm nhận thứ mẫu. Há Há, nam chính nhỏ có cốt khí thật, vậy mà vẫn đứng yên không nhúc nhích]
Trong viện của Diệp Kỳ Sâm, biến cố này thật sự khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn được sống lại, mặc dù kiếp trước không quá suôn sẻ nhưng ít ra không bị vướng vào cái danh con vợ lẽ.
Thật ra, sau khi Diệp phu nhân không chết vì khó sinh thì Diệp Kỳ Sâm liền ý thức được chuyện này có chỗ bất thường.
Kiếp trước, sau khi Tần thị được nâng lên làm chính thất thì hắn mới nhận thân, từ đó mới danh chính ngôn thuận trở thành đích trưởng tử của Diệp gia, khi hành tẩu bên ngoài cũng tiện hơn nhiều.
Giờ lại vướng phải cái danh con vợ lẽ, nếu nói ra không biết sẽ thế nào đây?
Hắn nhíu mày nhìn Tần Uyển Hề, hỏi: "Người thật sự là mẫu thân thân sinh của ta?"
Tần Uyển Hề chột dạ, nhưng lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì khác thường mà ngược lại bày ra vẻ mặt thâm tình nhìn Diệp Kỳ Sâm, nước mắt rơi lã chã:
"Sâm Nhi, nương biết con không chấp nhận ngay được. Nhưng nương thật sự là mẫu thân thân sinh của con. Cả đời này, người nương thương nhiều nhất là con, yêu nhiều nhất cũng là con. Tô thị cũng không phải thẩm thẩm của con, thúc thúc của con cũng không phải thúc thúc mà là phụ thân thân sinh của con!"
Trong lòng Diệp Kỳ Sâm không hề muốn, hắn đang êm đẹp làm con vợ cả sao nháy mắt liền thành con vợ lẽ mất rồi?
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một đứa con nít 6 tuổi, ngay cả khi đích thứ không phân thì hắn cũng lười diễn.
Thấy hắn không nói lời nào, Diệp Thừa Trạch có chút không đành lòng nói: "Con nó còn nhỏ, nhất thời không tiếp thu được cũng có thể hiểu. Hơn nữa, mấy năm nay nó đều được nuôi dưỡng dưới danh của Tô Hạo Vân. Nàng muốn nó tiếp thu ngay lập tức thì sợ là có chút khó khăn. Tương lai còn dài, cứ từ từ đi!"
Trong lòng Tần Uyển Hề có chút hụt hẫng, coi như không phải là ả thân sinh nhưng ả cũng tận chức tận trách nuôi nó hai năm cơ mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!