Chương 15: (Vô Đề)

Diệp Thừa Trạch hoàn toàn bị động trước tình huống hiện giờ, hiện giờ Tô gia vẫn còn là một gia tộc có quyền thế lớn, chỉ riêng Tô lão thái phi cũng đã đủ trị ông ta rồi.

Huống hồ, đại ca của Tô gia hiện giờ cũng đang là một vị võ tướng tam phẩm, một Hộ bộ Thị lang như hắn khó mà địch nổi.

Ông ta vốn định chờ cho cấp bậc của mình tăng thêm một bậc, gần đây Sâm Nhi còn chỉ cho ông ta một cách để có thể lập thêm công lớn, ai mà ngờ lúc này lại xảy ra chuyện như thế này, điều này cũng chỉ có thể trách ông ta không kìm lòng được với Uyển nhi.

Nhưng làm sao ông ta có thể nhẫn tâm trách mắng Uyển Nhi được cơ chứ, nàng ta đã vì ông ta mà chịu biết bao nhiêu ấm ức, chỉ nhờ vào việc nàng ta sinh ra Sâm Nhi, nàng ta trong lòng ông ta đã có một vị trí nhất định. 

Diệp Phỉ Nhiên nằm ngủ say trong lòng Diệp phu nhân, nàng bảo Y Hồng đặt cậu lên xe đẩy, sau đó mở miệng nói: "Phu quân, thiếp chỉ hỏi ngài ba vấn đề, ngài tốt nhất vẫn nên thành thật trả lời thiếp."

Tâm trạng của Diệp Thừa Trạch vô cùng hỗn loạn, gật đầu: "Phu nhân cứ hỏi, những gì ta biết thì ta nhất định sẽ nói cho nàng."

Diệp phu nhân nói: "Bảy năm trước, Tần Uyển Hề sinh non, chuyện này là do ngài đã lên kế hoạch để ả ta giả vờ sinh non, rồi sau đó đưa ả ta về Giang Lâm có đúng không?"

Mặc dù Diệp Thừa Trạch không muốn thừa nhận, nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Tần Uyển Hề, vẫn gật đầu trả lời: "... Đúng vậy, chuyện này..."

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Phu quân, ngài không cần vội vã giải thích, ngài chỉ cần trả lời là có hay không là được rồi. Câu hỏi thứ hai, từ lúc ngài ở Giang Lâm, đã âm thầm để Diệp Kỳ Sâm nhận tổ quy tông, có phải hay không?"

Diệp Thừa Trạch nghe những câu hỏi này, ông ta coi những câu hỏi này đều là câu hỏi chí mạng, ngược lại, lại không thể không kiên trì trả lời: "Đúng vậy..."

Diệp phu nhân lại hỏi: "Phu quân, lúc Diệp Kỳ Sâm được hai tuổi, ngài đã mang nó về kinh thành, là vì muốn giao toàn bộ gia nghiệp của Diệp gia cho đứa con trai ngoài dã thú này sao? Chính vì muốn cho nó một danh phận, mà ngài đã để thiếp nuôi dưỡng nó trên danh nghĩa, còn muốn khiến thiếp cả đời này không có con, để nó danh chính ngôn thuận lên làm đích tử?"

Diệp Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn người của Tô gia, lập tức lắc đầu: "Không! Không phải đâu phu nhân! Ta mang nó về, chỉ là không đành lòng để đứa nhỏ ở lại Giang Lâm một mình. Ta nuôi nó ở bên cạnh phu nhân, cũng chỉ vì muốn nó an ủi phu nhân mỗi khi cô đơn. Nhưng hiện giờ phu nhân đã có con, đương nhiên không thể để nó ở bên cạnh nàng nữa. Ta nhất định sẽ xử lý tốt quan hệ giữa nó và phu nhân, không để phu nhân phải khó xử thêm nữa."

Diệp phu nhân tức giận, nàng nở nụ cười: "Diệp Thừa Trạch ơi Diệp Thừa Trạch, ngài tính toán hay đấy. May mắn là ta đã sinh một đứa con, nếu như ta không sinh được thì sao? Ta vì muốn sinh ra đứa trẻ này mà đã uống biết bao nhiêu thuốc bổ, uống bao nhiêu canh chứ? Dù là như thế, nhưng vì sinh nó, ta gần như đã mất đi nửa cái mạng. Nếu lúc ta sinh nó ra, không may mất mạng thì sẽ như thế nào? Ngài rốt cuộc là thiên vị Phỉ Nhi hay là Sâm nhi yêu quý của ngài hơn?

Ngài tình nguyện đắc tội ta, cũng muốn hưng sư vấn tội lúc ta đang ở cữ, hỏi ta vì sao Diệp Kỳ Sâm lại bị thư viện Hàn Thần đuổi đi. Có phải trong lòng ngài đã coi đứa con ngoài dã thú này là người thừa kế đích thực của Diệp gia rồi hay không?"

Diệp Thừa Trạch bị dọa sợ, ngã xuống ghế, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Nhưng không phải ông ta sợ hãi mà là bị những lời Diệp phu nhân nói đâm trúng tim đen.

Kỳ thật nội tâm của ông ta vẫn thường có suy nghĩ Diệp phu nhân sẽ khó sinh mà mất mạng, thậm chí ông ta không chỉ một lần ở trước mặt Tần Uyển Hề bày tỏ rằng ông ta bị Tô gia áp chế đến nỗi không thở nổi.

Khi vừa mới thành hôn được hai ngày, ông ta đã bị một đám con cháu của Tô gia cười nhạo, họ nói Đại tướng quân vì để mở cho ông ta một con đường mà không tiếc đắc tội với thái phó đương triều, ngài ấy còn muốn dành cho ông ta một cơ hội ra ngoài rèn luyện.

Nhưng lúc đó rõ ràng ông ta đã đứng thứ tư trong cuộc thi tuyển chọn, mà cùng lúc đó, bên ngoài cũng yêu cầu cần năm người, tại sao ông ta lại phải nhường cơ hội đó cho con cháu của một vị quan khác?

Có thể thấy, cho dù đã ở rể Tô gia, ông ta vẫn phải chịu những sự đối xử bất công kia, không những vậy ông ta còn phải chịu sự cười nhạo của những tên võ tướng thô lỗ của Tô gia.

Tô Hạo Vân là một người không hiểu phong tình, cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa vui chơi với con cháu Tô gia, nàng cũng không thích những chuyện hậu trạch.

Cũng may, Tần Uyển Hề là người biết quan tâm, nếu không, ông ta sẽ khó có thể sống một cuộc đời áp lực như thế này. 

Lúc này, điều ông ta muốn làm nhất chính là trực tiếp hòa ly với Tô Hạo Vân, như vậy, ông ta sẽ có thể thoát khỏi cái danh hiệu là kẻ ăn bám và kẻ dựa vào danh tiếng của Tô gia. 

Hơi thở của Diệp Thừa Trạch trở nên dồn dập, cho đến khi giọng nói của Tần Uyển Hề vang lên bên tai: "Đại nhân, ngươi mau nói chuyện đó là không phải, mau nói là không phải đi! Uyển Nhi chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành với tỷ tỷ, cũng chưa bao giờ mơ tưởng đến gia sản Diệp gia. Uyển Nhi chỉ muốn thường xuyên bầu bạn với đại nhân, tuyệt đối sẽ không uy hiếp đến địa vị của tỷ tỷ!"

Nhìn bọn họ diễn trò cả nửa ngày, Diệp phu nhân cảm thấy rất vô nghĩa, bọn họ chưa từng nói một câu thật lòng.

Diệp Thừa Trạch phục hồi tinh thần, gật đầu nói: "Uyển nhi nói đúng, cho dù Uyển Nhi có được vào nhà chúng ta, thì Sâm Nhi cũng chỉ là con thứ, làm sao có thể ảnh hưởng đến thân phận trưởng tử của Phỉ Nhi được chứ?"

Diệp phu nhân ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Phu quân nói như vậy, ngài cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Diệp Thừa Trạch biết, Tô Hạo Vân lại muốn bàn điều kiện với ông ta, mấy ngày nay ông ta cũng coi như hiểu được, có thể Tô Hạo Vân đã sớm nhận ra có chuyện gì rồi.

Nàng từng bước từng bước ghi lại toàn bộ tài sản của Diệp gia với danh nghĩa của Phỉ Nhi, nàng sợ Sâm Nhi sẽ cướp đoạt chúng sao?

Diệp Thừa Trạch suy nghĩ: "Nếu phu nhân thật sự cảm thấy lo lắng, ta có thể bảo Sâm Nhi ký vào cam kết để chứng tỏ sau này nó sẽ không thừa kế bất kì một chút gia sản của Diệp gia."

Diệp phu nhân nói: "Ta không tin, cam kết là thứ vô dụng nhất. Nếu ta chết, ai sẽ là người xác nhận những chứng cứ này nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!