Chương 14: (Vô Đề)

Hơn mười mấy năm chinh chiến sa trường chẳng phải là phí công, lực tay của Diệp phu nhân đúng là không nhẹ.

Sau khi bị tát, khuôn mặt vốn trắng nõn của Tần Uyển Hề in hằn bốn dấu tay đỏ chót.

Lúc này Diệp Thừa Trạch vậy mà vẫn biết đường bảo vệ người con gái trong lòng mình, ông ta kéo Tần Uyển Hề ra sau lưng che chở, thế nhưng khi thấy Tô lão thái phi đứng đằng sau hậu thuẫn cho Diệp phu nhân, ông ta ngay lập tức không dám tiếp tục tức giận, hạ giọng nói: "Phu nhân, có gì cứ từ từ nói chuyện, đánh người là không đúng."

Diệp phu nhân oán giận trừng mắt, chỉ về phía Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch mà nói: "Đánh người là chuyện không đúng? Thế các ngươi ở tiệc đầy tháng của Phỉ Nhi làm ra chuyện cẩu thả như thế này là đúng sao?" 

Vừa lúc nãy bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu, thế mà lúc này Hạ phu nhân vẫn có tâm trạng hùa theo: "Đúng thế đấy, Diệp phu nhân còn vừa mới sinh cho ngài một đích trưởng tử, Diệp đại nhân làm vậy, thật sự là không hợp lẽ cho lắm."

Các vị phu nhân khác đang yên lặng dõi theo cuộc vui cũng gật đầu phụ hoạ, ra rả như giã tỏi, từng tiếng "đúng vậy đúng vậy" vang lên sau lưng!

Diệp Phỉ Nhiên lúc này chỉ cảm thấy nực cười: [Mọi người thích thú quá ha, Hạ phu nhân lúc này đúng là chuyển mình từ "nông nô" sang "ca xướng" rồi.]

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng lòng của cậu, Hạ phu nhân hắng giọng, đ. è x. uố. ng khoé miệng vẫn đang cong lên vì nghe được lời đàm tiếu của nhà người khác, thế nhưng, Diệp gia cùng lắm là cưới thêm một người vợ lẽ, cũng không thể nào vượt qua được cái "nhơ nhuốc" của nhà bà ta. 

Hạ phu nhân có chút thất vọng, nhưng mà, thôi cứ để sau lại nói đi!

Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn Diệp Thừa Trạch, truy hỏi: "Phu quân muốn giải quyết việc này như thế nào?"

Trong lòng Diệp Thừa Trạch rất khó chịu, ông ta nghĩ tới phủ nhà ai mà không có thiếp thất đầy phủ, chỉ có mỗi Diệp phủ của ông ta, nạp duy nhất mình nàng ta là phu nhân, tới bây giờ hắn chỉ đơn độc vui vẻ cùng với Uyển Hề, nàng ta đã không chịu nổi rồi?

Thế nhưng ở dưới mi mắt của Tô lão thái phi, Diệp Thừa Trạch cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ ấm ức hỏi: "Phu nhân muốn sao thì làm thế đi!"

Diệp phu nhân bình tĩnh quét mắt đánh giá Tần Uyển Hề, lạnh lùng nói: "Vị Tần thị này vốn là biểu muội ở phương xa gặp khó khăn, được ta nhặt về. Vốn dĩ ta thấy nàng ta đáng thương, không nơi quay về, niệm tình cũ thời thuở nhỏ, mới để nàng ta ở lại đây. Ai mà ngờ được thế mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng, nàng ta đã qua hai mươi tuổi vẫn còn chưa gả ra ngoài, hoá ra là muốn ngấp nghé phu quân của ta? Rất tốt, Tần Uyển Hề, nếu nhà ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Đã thế, vậy thì nhà ngươi mau cút đi! Diệp gia chúng ta, không nuôi cái loại ti tiện như ngươi."

Tần Uyển Hề vừa mới nghe tới việc Diệp phu nhân muốn đuổi cổ ả ta đã gấp gáp, tiến đến quỳ trước mặt nàng đau khổ cầu xin: "Tỷ tỷ, là lỗi của muội. Thế nhưng muội… cũng là tại muội không kiềm chế được bản thân, tất cả đều là lỗi của muội, không liên quan đến Thừa lang. Muội nguyện chịu mọi trách phạt từ tỷ, nhưng mà… chỉ mong tỷ đừng đuổi muội ra khỏi phủ. Muội cam tâm tình nguyện làm tiện, làm nô cả đời, sống kiếp chồng chung với tỷ.

Uyển Nhi không cần danh phận, không cần được công nhận, chỉ cần tỷ bằng lòng để muội ở lại bên Thừa lang, tỷ có muốn muội làm gì, muội cũng sẵn lòng."

Diệp phụ nhân cười lạnh: "Hay cho một câu làm tiện, làm nô, suy nghĩ bẩn thỉu đến thế, ta không chịu nổi sự hầu hạ của ngươi!"

Tần Uyển Hề lại nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, giữ tư thế quỳ lê tới trước mặt ông ta khóc lớn cầu xin: "Thừa lang, chàng mau giúp thiếp cầu tình với. Thiếp chỉ là không kiềm chế được chính mình, chỉ yêu phải người không nên yêu, có thể cho thiếp thêm một cơ hội nữa được không? Thiếp… thiếp…"

Diệp Phỉ Nhiên gào thét: [Ta không tới để phá hoại gia đình này, ta tới là để gia nhập gia đình này!]

Mọi người nghe thấy tiếng lòng này đều muốn bật cười, nhưng vẫn phải cố nén cười, ở trong hoàn cảnh này nếu có tiếng cười đúng là không quá thích hợp.

Tần Uyển Hề dừng lại ở chữ thiếp một hồi lâu, cũng chưa nói ra được thiếp sẽ như thế nào, chỉ níu chặt lấy chân Diệp Thừa Trạch sống chết không chịu buông tay.

Diệp phụ nhân đã hạ quyết tâm muốn đuổi Tần Uyển Hề ra khỏi đây, lạnh lùng nói: "Năm đó ta tìm cho ngươi bao nhiêu mối hôn sự ngươi cũng không chịu đồng ý, nếu sự việc đã thành ra thế này, ngươi cũng đừng mong ngây ngốc ở trong phủ nữa. Ỷ Thuý, Y Hồng, đi thu dọn hành lý cho biểu tiểu thư… À quên mất, trước kia biểu thiểu thư đơn độc mà đến, làm gì có hành lý gì?

Thôi bỏ đi, cứ trực tiếp ném biểu tiểu thư ra khỏi đây là được!" 

Tần Uyển Hề cuối cùng không nhịn nổi nữa, vừa khóc vừa gào: "Không! Không được! Tỷ, tỷ không được làm như thế, tỷ không có tư cách để đuổi mẫu thân của thứ trưởng tử Diệp gia ra khỏi phủ! Trong luật Đại Ninh có viết rõ quy định, nếu như vợ lẽ đã có con, vậy thì theo luật không thể do vợ cả hưu thê, mà buộc phải do gia chủ ra quyết định!"

Tuy rằng Diệp phu nhân đã sớm biết rõ chân tướng của sự việc, thế nhưng khi nghe Tần Uyển Hề nhắc đến việc này, nàng vẫn giả vờ kinh hãi nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, tức giận hỏi: "Thứ trưởng tử? Phu quân, chàng nói xem đây là chuyện gì nữa?"

Nửa câu sau của Diệp phu nhân cao giọng giận dữ, như kiểu nếu hôm nay Diệp Thừa Trạch không cho nàng một lời giải thích rõ ràng, thì đừng hòng rời khỏi đây.

Những phu nhân đang hóng chuyện xung quanh càng thêm hồ hởi, Hạ phu nhân không nhịn được tự nhéo vào đùi một cái, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mấy chữ, mình không nghe lầm chứ, mình không nghe lầm chứ?

Diệp gia thế mà đã có thêm một thứ trưởng tử, ôi, đúng là kinh thiên động địa, đây còn chẳng phải to gấp mấy lần cái chuyện xấu cỏn con của Tích Nhi nhà bà ta sao?

Lạy trời phù hộ, lần này chuyện mà khắp cả cái vòng tròn quyền quý trong kinh thành xào xáo chắc chắn là chuyện của người nhà Diệp gia rồi!

Cảm ơn công đức lớn lao của Diệp gia, Tích Nhi của ta được cứu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!