Chương 13: (Vô Đề)

Khóe môi Diệp phu nhân giật giật, trong lòng nghĩ thằng nhóc thối này ăn dưa của mẫu thân cưng mà vui quá ha.

Tuy nhiên, so với lần đầu nghe được tiếng lòng của con trai, thì bây giờ Diệp phu nhân có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vốn dĩ nàng cũng đã thờ ơ với chuyện tình cảm từ lâu rồi.

Khi Diệp Thừa Trạch nhất quyết theo đuổi nàng, nàng cũng chỉ thấy hắn là người có phép tắc và nhã nhặn, không giống những ăn chơi trác táng trong kinh thành chỉ thích nàng vì thân phận là con gái của đại tướng quân. 

Mặc dù, nàng đồng ý lời theo đuổi của Diệp Thừa Trạch, nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách và vẫn luôn đoan trang dè dặt.

Ngay cả khi mối quan hệ đang trong thời kỳ tốt đẹp nhất, nàng cũng chỉ nói chuyện về phong cảnh nơi chiến trường và phong tục ở những nơi xa xôi với hắn.

Cho nên lúc sự việc này xảy ra, Diệp phu nhân cũng không quá đau lòng, nàng chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo mà thôi.

Cho dù là trái tim này sắt đá, nhưng cũng không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.

Nàng quay đầu sang nhìn lão thái phi cười cười, nói: "Cô mẫu, chi bằng tối nay người đừng trở về Lạc Vương phủ nữa, người ở lại đây với ta một đêm có được không?"

Trong lòng Tô lão thái phi hiểu rõ, những ngày này trong nhà nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Vân Nhi cũng sẽ không báo cho bà một chút tin tức nào.

Bà cũng hiếm khi tới đây một chuyến, liền gật đầu: "Vậy thì ta tất nhiên sẽ ở lại một đêm, chúng ta đã lâu không gặp, như vậy có vẻ không được thân thiết cho lắm."

Y Hồng cùng Ỷ Thúy lúc này cũng đi tới bẩm báo: "Phu nhân, đường hội* đã chuẩn bị xong rồi, các vị phu nhân cũng đã đến ngồi vào vị trí, bây giờ người và lão thái phi có thể đi qua đó ạ."

*Đường hội: biểu diễn tại nhà

Diệp Phỉ Nhiên vểnh tai lên nghe, vừa nghe là có đường hội, lúc này cậu mới bắt đầu hưng phấn: [A a a còn có cả đường hội nữa, mình còn chưa xem đường hội bao giờ đâu, muốn đi theo hóng hớt!]

Diệp phu nhân nghe được suy nghĩ nhỏ đó của cậu, nàng bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng bế cậu lên: "Con đã ngủ cả buổi chiều rồi, không bằng con và mẫu thân cùng nhau đi xem đường hội nhé!"

Diệp Phỉ Nhiên trong lòng thầm mừng rỡ: [Tuyệt! Mẫu thân vạn tuế, trên đời này chỉ có người là tốt với ta nhất, người chính là bảo vật của ta.]

Các vị phu nhân, tiểu thư danh giá trong kinh thành lúc này đều đã ngồi trước sân khấu, chỉ còn chờ lão thái phi tới sẽ bắt đầu xem kịch.

Hôm nay các nàng đến đây, tuy khó thì thầm to nhỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vì được ăn dưa.

Chỉ riêng có hai vị nhất phẩm phu nhân thấp giọng trò chuyện với nhau, trong đó phu nhân của thái sư tỏ vẻ nuối tiếc đối với thiên kim Hạ gia: "Đứa nhỏ này là ta tự mình nhìn nó từ nhỏ đến lớn, trừ cái tính bướng bỉnh ra thì cũng không có tật xấu gì khác. Trách thì chỉ có thể trách tiểu tử ở Nam Cung gia kia, giả mạo văn thơ của người khác đi lừa gạt Hạ tiểu thư, quả thật không nên." 

Phu nhân Thừa tướng nghe xong lời này, cũng phụ họa nói theo một câu: "Quả thật, chỉ là con gái thì cần phải giữ lấy lễ nghi, nếu không giữ lấy lễ nghĩa mà làm ra chuyện sai trái, như vậy chẳng khác gì tự hủy hoại lấy cuộc đời mình."

Diệp Phỉ Nhiên vừa vặn nghe được những lời này, cậu kịch liệt phản đối, ở trong lòng luôn miệng phản bác: [Gì, rõ ràng đây là lỗi của Nam Cung Cường, cổ đại quá hà khắc với phái nữ. Hạ tiểu thư quả là có sai, nhưng nàng ta sai ở chỗ là đã nhìn lầm người, tin nhầm người. Chỉ mới yêu đương thôi mà đã bị đánh giá như thế, chuyện này quá là không công bằng với phái nữ mà.]

Nghe được những suy nghĩ như này, trong nháy mắt, Diệp phu nhân liền thay đổi cái nhìn đối với đứa con trai này. Ở thời đại này không cho phép đàn bà được phạm phải sai lầm, đàn ông có thể lấy tam thê tứ thiếp, có thể cưới vợ hoặc nuôi ngoại thất, thế nhưng lại không cho phép bên nữ nảy sinh tình cảm với bên nam, họ chỉ có thể nghe theo lời sắp đặt của cha mẹ.

Lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, nàng không cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe những lời nói của con trai ngày hôm nay, nó dường như đã khiến nàng tỉnh ngộ, điều này quả thực rất không công bằng.

Các vị phu nhân, tiểu thư thấy Tô lão thái phi đến liền im lặng.

Theo lý mà nói, nếu một vị đích tử của quan viên tam phẩm đầy tháng, thì sẽ không có nhiều vị nhất phẩm, nhị phẩm phu nhân đến chúc mừng như vậy.

Ai bảo Tô lão tướng quân của Tô gia vẫn giữ được uy nghiêm, lại còn có Tô lão thái phi ở đằng kia chống đỡ, tất cả bọn họ đều là nể mặt người của Tô gia mà đến.

Lão thái phi cầm lấy danh sách kịch, khó xử nói: "Ta đã lâu rồi không đi nghe diễn kịch, mọi người có gì muốn nghe không?"

Bên cạnh đó có một vị phu nhân đề nghị: "Chi bằng chúng ta chọn một khúc "Đại Tây Sương" đi?"

"Tây sương ký " còn có tên là "Oanh Oanh truyện", đó là câu chuyện tình yêu giữa một chàng thư sinh nghèo và thiên kim danh giá ở thời cổ đại.

Diệp Phỉ Nhiên cười nhạo một tiếng: [Chuyện vừa rồi của Hạ tiểu thư không làm cho các người nhớ lâu có đúng không? Loại thoại bản này vốn đều do nam nhân viết, cơ bản đều là ý dâm của bản thân khi bị thiên kim nhà giàu từ chối gả. Hắn có từng nghĩ đến danh dự của tiểu thư Oanh Oanh không? Nói trắng ra, hắn chính là một tên ích kỷ, muốn trèo cao vào nhà giàu mà thôi.]

Tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được những suy nghĩ này, đặc biệt là Tô lão thái phi và Diệp phu nhân là những người nghe rõ ràng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!