Chương 120: [Hết]

Vì Hoàng Đế muốn lập nam hậu nên bá tánh dân chúng đều xôn xao không thôi. Có người nói hắn ta là do thần tiên phái đến cứu vớt Đại Ninh, cũng có người nói hắn chính là Đế Vương bị Yêu Hậu mê hoặc dẫn đến diệt quốc.

Mà dẫu mọi chuyện có thành ra thế nào thì cũng đều tốt cả. Mặt khác, Đại Ninh ngày càng phát triển vượt trội, dần dần trở thành Chính Đức thịnh thế, được đời sau ca ngợi không thôi. 

Dân chúng cũng dần dần biết tới Diệp Phỉ Nhiên. Có một lần Đại Ninh gặp phải một trận Hồng Thủy trăm năm khó thấy, cậu đã dùng lương kế cứu được mấy vạn bá tánh gặp nạn Hồng Thủy.

Lúc đó cậu còn ôm trong ngực một đứa nhỏ khoảng ba tuổi. Không những đứa nhỏ này toát lên cái vẻ phấn điêu ngọc trác, mà nó còn giống với Diệp Phỉ Nhiên như đúc, thậm chí còn mang đôi nét giống Tiêu Tông. Mọi người thấy thế liền gọi nhóc là Nữ Oa công tử.

Dân chúng cảm thấy hậu nhân của Nữ Oa không nhất định là con gái, và có thể người sinh ra ngài ấy chưa chắc đã là nữ tử. Thế là họ tin chắc rằng, Tiểu Thái Tử là do chính Hoàng Hậu Diệp Phỉ Nhiên thân sinh.

Lúc Diệp Phỉ Nhiên trị thủy cũng biết được kết cục của nam chính nhỏ Diệp Kỳ Sâm.

Thật ra mọi người không cố tình tìm phiền toái cho Diệp Kỳ Sâm, cũng không phái người đi đối phó hắn. Chỉ là, họ để hắn nhận từ Cơ tiên sinh một thứ kỳ bảo đến từ Tây Vực

- Cổ Đồng Tử.

Nhận lấy Cổ Đồng Tử xong thì Diệp Kỳ Sâm liền trở thành một tiến sĩ cực kỳ bình thường, mà hào quang trên người hắn cũng bất chợt biến mất.

Lúc đầu, nam chính nhỏ chưa phát giác được có gì khác thường. Đó là do hiệu ứng dư lại của hào quang. Mãi đến một ngày, hắn đi dạy học, lại bị một đám người nhận hối lộ từ đồ đệ mắng chửi danh tiếng của hắn, sau cùng xé nát chứng chỉ hành nghề.

Từ đây, Diệp Kỳ Sâm không còn bất cứ thứ gì hơn người nữa, hắn chỉ là một tiến sĩ cực kỳ bình thường, không học tập chăm chỉ gì trong nhiều năm.

Và vì nhiều lần phạm sai, hắn đã bị Viện Hàn Lâm gạch bỏ danh ngạch. Lại bởi vì dạy học quá bình thường vô vị nên bị thư viện Hàn Thần đuổi đi.

Sau đó hắn dựa vào việc bán tranh chữ mà kiếm sống, phát hiện ra công việc này cũng rất khó kiếm sống. Hắn cũng không nghĩ ra được vì sao bản thân đường đường là tiến sĩ mà lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Một thời gian sau thì trạng thái tinh thần của hắn xảy ra vấn đề, đến khi mưa to kéo đến thì chỗ ở của hắn đã bị Hồng Thủy cuốn đi, ngay cả xác cũng chẳng biết trôi tới nơi đâu.

Thậm chí, cao nhân chỉ điểm sau lưng hắn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Có người suy đoán người nọ đã chết trong lúc nước lũ dâng cao, cũng có người đoán người nọ thật ra chẳng hề tồn tại, chỉ là do Cổ Đồng Tử hóa hình ra mà thôi. 

Lúc tin tức truyền đến tai Hằng Thân Vương thì hắn đang khai hoang ở chân núi Bắc Sơn. 

Thật ra hắn vẫn luôn rất buồn bực, vì sao đất của phụ hoàng cùng với Trương mẫu phi vô cùng tươi tốt còn đất của hắn thì chỉ mọc đầy cỏ dại. Rõ ràng hắn vẫn luôn nỗ lực làm cỏ, vậy mà cỏ dại và đậu mầm vẫn cứ mọc. 

Tiêu Hằng quay về phía nhà gỗ gọi: "Phụ thân, mẫu thân, hai người ra đây xem chuyện này là như nào? Ngày nào con cũng nhổ cỏ tới nỗi người đầy mồ hôi mà cỏ vẫn mọc lên như cũ, nhổ cỡ nào cũng không hết được. Còn hai người ngày nào cũng ngồi dưới tán cây hóng mát mà lúa lại lớn lên rất tốt! Đất này thiên vị người này người nọ nữa à?"

Sau khi Hoàng Đế và Trương Thục phi ẩn cư nơi điền viên, Tiêu Hằng đã nhìn trúng mảnh đất rất là phong thủy này. Khi hắn dọn tới cách vách cũng xây một ngôi nhà gỗ giống như hàng xóm xung quanh. Đấy là chưa nói đến chuyện thôn dân phụ cận còn cho rằng bọn họ là một nhà ba người, có điều mẫu thân nhìn qua rất trẻ thôi. 

Tiêu Dật Hoằng lấy tên giả là Tiêu Nhiễm, ông nghe con gọi mình liền từ dưới tán cây vẫy vẫy quạt hướng về phía hắn: "Con tự xem con nhổ cỏ thế nào đi? Dù dao liềm của con chặt rất nhanh, nhưng chỉ chặt cành lá phía trên còn rễ phía dưới có chặt đâu. Thế thì sao nó không thể mọc lên được? Chuyện làm cỏ này thì lâu lâu làm một lần được rồi. Con muốn nhổ cỏ tận gốc thì cho dù có dùng dao liềm cũng phải đào đất lên, chặt bỏ gốc mới trừ được hậu hoạn về sau.

Hầy, vị phụ đã dạy con biết bao lần rồi, họa mà không trừ tận gốc thì xuân đến lại mọc lên cho coi!"

Tiêu Hằng hiểu được, vui vẻ nói: "Phụ thân nói phải, con hiểu rồi."

Nói xong hắn vung dao chặt đứt gốc cỏ, chỉ chốc lát sau đồng ruộng không còn một cọng cỏ. 

Cách đó không xa, Trương Mẫn Đồng cười nói: "Chàng chọc nó làm gì? Cùng lắm thì thiếp dùng chút tài mọn làm cỏ đó bị trùng độc cắn chết mà thôi. Ngày mai thiếp cũng sẽ rải thêm một ít trùng độc giúp Hằng Nhi dẹp sạch đám cỏ, vậy không phải tốt hơn sao?"

Tiêu Nhiễm vẫy vẫy tay: "Không phải vậy, chiều con chẳng phải là giết nó à. Nàng nhìn đi, không phải giờ nó hiểu thêm được một đạo lý nữa à?" 

Trương Mẫn Đồng hết đường nói: "Chàng thật sự cho rằng nó đến chỗ này chỉ để giúp chàng trồng trọt à? Chẳng qua là nó muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình thôi. Không ngoan ngoãn ở phủ Hằng Vương mà lại chạy đến vùng hoang vu dã ngoại bồi chàng ăn rau dại uống nước đục. Có đứa con tốt như vậy chàng vui rồi ha!" 

Tiêu Nhiễm vui vẻ nói: "Thật ra Tông Nhi cũng là một đứa con trai tốt. Giờ nó được bá tánh tín nhiệm, còn có được một đứa con dâu tốt như thế. Chỉ tiếc là không có con. Có điều con cái thì lúc nào cũng đắt giá hơn mấy thứ khác, ta thấy Nặc Nhi của chúng ta tương lai nhất định có thể trở thành một Hoàng Đế tốt."

Tiêu Nặc đã năm tuổi, cái miệng nhỏ gọi phụ thân ngọt xớt. 

Trương Mẫn Đồng gật đầu: "Đúng thật. Nặc Nhi sinh ra đã khiến người ta rất yêu thích, chỉ không thấy một thời gian mà thiếp đã nhớ nó rồi."

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, từ xa bọn họ có thể nhìn thấy được xe ngựa của Diệp Phỉ Nhiên dừng lại. Mà trên xe có thể thấy được một thân ảnh nhỏ nhảy xuống xe, nó vừa vẫy tay với bọn họ vừa chạy đến, miệng còn gọi: "Tổ phụ, tổ mẫu, Nặc Nhi tới rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!