Chương 12: (Vô Đề)

Hai thúc cháu nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, hai người muốn hỏi nhưng lại không biết vì sao không hỏi ra miệng được.

Nhưng đều tò mò nhìn về phía Diệp Phỉ Nhiên đang nằm trong lòng Diệp phu nhân, Lạc Thân Vương tò mò hỏi: "Biểu tỷ, cháu ngoại ta thật sự là đáng yêu trắng trẻo, nhất định có chỗ nào hơn người nhỉ?" 

Diệp phu nhân không muốn gạt người trong nhà, nhẹ giọng cười nói: "Không phải Vương gia đã biết sao?"

Trong mắt hai thúc cháu đầy háo hức tìm ra điều mới lạ, nhất là Tô Dư Lan, trong nhà đã lâu không có trẻ con nhỏ như vậy, y nhịn không được, hỏi: "Cô mẫu, có thể cho ta ôm Tiểu Phỉ Nhiên không?"

Diệp Phỉ Nhiên nhìn hết người này đến người kia, chỉ cảm thấy thân thích nhà mình ai cũng anh tuấn đẹp trai.

Lạc Thân Vương tất nhiên không cần phải nói, người đẹp vì lụa, mặc cẩm y hoa phục vào càng tôn lên vẻ anh vũ bất phàm của Lạc Thân Vương.

Biểu ca Dư Lan cũng vậy, tuy y không cao bằng Lạc Thân Vương, nhưng lại có khí chất thư sinh khó có thể gọi tên, làm cho người ta nhìn mà thoải mái.

Nghĩ đến kết cục của biểu ca Dư Lan, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên lại thở dài.

Tô Dư Lan vừa thầm nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ sao lại đa sầu đa cảm như vậy, đã nghe Diệp Phỉ Nhiên bới ra dưa của Đại biểu ca: [Đại biểu ca Tô Dư Lan, bởi vì bị Nam Cung Cường uy hiếp, không thể không ngầm chấp nhận chuyện bị gã đạo văn này. Trong kỳ thi đình, Nam Cung Cường dùng tác phẩm đạo thành công đạt được sự ưu ái của Hoàng thượng, được hạng nhất thi Đình.

Mà Tô Dư Lan thì bởi vì văn chương bị đạo, cũng không chuẩn bị hai bài văn cho nên không thể trả lời vấn đề của Hoàng thượng, chọc giận long nhan, bị xóa tên trên bảng tiến sĩ...]

Nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Dư Lan cả kinh, nghĩ thầm tại sao lại như thế, chuyện biểu đệ nói không phải là sự thật đó chứ?

Bởi vì Tô Dư Lan là chủ dưa, cho nên tiếng lòng này y nghe rõ ràng nhất.

Trước mắt, vào kỳ thi Đình sắp tới, y cũng xác thực vừa mới viết ra một bài văn trị thế tự nhận là thập phần hoàn mỹ, nhưng trước mắt chưa hoàn thành, còn thiếu một chút.

Trước đó vài ngày Nam Cung Cường còn hỏi y, có tác phẩm hay nào có thể cho gã đọc thử một chút không, gã còn hứa hẹn, chờ khi hoàn thành nhất định sẽ lấy ra thảo luận cùng y.

Nhưng nếu như Nam Cung Cường mang theo tâm tư như vậy, vậy y phải suy xét mới được.

Tô Dư Lan thiên tính ôn hòa, không phải loại người sẽ tính toán thiệt hơn, Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy kết cục của y, nhịn không được nghĩ ra chủ ý thay y: [Theo ta thấy, ngươi nên viết một bài văn phạm húy cho gã xem. Để gã tùy tiện chép, chép ra hậu quả cũng để gã tự gánh chịu.]

Nghe giọng nói này, Tô Dư Lan không khỏi bật cười, trong lòng lúc này cũng có ý định của riêng mình.

Diệp Phỉ Nhiên còn đang lẩm bẩm: [Chỉ là đại biểu ca của ta rồng phượng trong loài người, làm sao lại trở thành bạn bè với loại người như Nam Cung Cường?]

Tô Dư Lan kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, Tô gia cùng Nam Cung gia vốn không có giao tình, chỉ là Tô tướng quân năm xưa phòng thủ biên giới nơi Nam Cương, quân lương gì gì đó tất cả đều do Binh bộ xử lý.

Nam Cung gia cũng là một đại gia tộc, Binh bộ thượng thư là ông ngoại ruột của Nam Cung Cường, cha của Nam Cung Cường lại là Binh bộ thị lang.

Tô Dư Lan và Nam Cung gia giữ gìn mối quan hệ, cũng là vì muốn quân lương có thể thuận lợi một chút.

Lần này Tô tướng quân đến Tây Nam tiêu diệt thổ phỉ, tiếp tế cũng là do Nam Cung gia phụ trách, hai người thật sự không tiện trở mặt.

Diệp Phỉ Nhiên cũng ăn quả dưa này: [Khó trách, hóa ra Nam Cung gia vẫn luôn ăn chặn quân lương của Tô gia. Mấy vạn đại quân vừa động, lương thảo quân lương này sẽ di chuyển theo, mà hết thảy cũng phải kết nối với Nam Cung gia. Ôi, cữu cữu thật đúng là không dễ dàng. Nhưng Đại biểu ca cũng không thể vì vậy mà bị Nam Cung gia quản chế, chắc hẳn lúc ấy nhất định có ẩn tình gì đó, mới có thể khiến cho Đại biểu ca lựa chọn như vậy!]

Tô Dư Lan cũng suy nghĩ nhiều hơn, nếu biểu đệ đã nói như vậy, thế thì gần đây Tô gia nhất định sẽ có thay đổi gì đó.

Diệp Phỉ Nhiên hồn nhiên không biết, ngáp một cái, lại nhét ngón tay cái vào miệng m. út ch. ùn ch. ụt, rất nhanh lại bị ép offline.

Diệp phu nhân nhìn mà cười không ngừng, nghĩ thầm ngươi vừa mới đầy tháng, đã lo lắng nhiều như vậy, thể lực chống đỡ hết nổi chứ gì?

Sau một trận binh hoang mã loạn ở hậu hoa viên, Hạ tiểu thư được an trí đến sương phòng nghỉ ngơi, Nam Cung Cường thì bị tùy tùng của Lạc Thân Vương tự mình áp giải trở về Nam Cung gia.

Nam Cung Cường đạo đức cá nhân có thiếu khuyết, tuy rằng không trái pháp luật, nhưng nếu tra cứu kỹ càng là có thể nhốt một thời gian.

Chỉ là khoa cử cổ đại cực kỳ không dễ dàng, trừ phi là chọc giận long nhan, do hoàng đế tự mình bãi miễn công danh, nếu không gã vẫn có tư cách tham gia kỳ thi Đình.

Chuyện này đối với giới quý tộc kinh thành mà nói, cũng chỉ là đề tài khôi hài để trà dư tửu hậu. Người duy nhất bị thương tổn cũng chỉ có Hạ tiểu thư, từ nay về sau chỉ sợ nàng khó nghị thân, phương án duy nhất có thể lựa chọn chắc cũng chỉ còn tuyển chồng ở rể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!