Chương 119: (Vô Đề)

Năm đó hoa hạnh nở rộ, Diệp Phỉ Nhiên mười bảy tuổi. Tiêu Tông đăng cơ, đổi niên hiệu thành Minh Đức, sử viết Đại Ninh

- Võ Đế Minh Đức.

Vì vừa mới đăng cơ nên Tiêu Tông luôn có những phiền não nho nhỏ. Mấy ngày nay, văn võ bá quan đều nháo nhào hết lên bảo hắn phải lập hậu, ồn ào đến nỗi đầu hắn muốn nổ tung. Hết cách nên hắn đành phải tạm thời đẩy chính vụ sang cho Đại thần phụ chính và Thừa Tướng đại nhân.

Mà Diệp Phỉ Nhiên không thể ở trong cung được, do đó Hoàng Đế đã sửa Đông cung thành Tàng Kim cung cho cậu ở. Bởi vì Đông cung chỉ cách Hoàng cung một bức tường, trên cơ bản luôn có một nửa ở ngoài cung.

Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đang rất vui vẻ, mỗi ngày cậu đều phải cưỡi ngựa chạy ra ngoài đi chơi mới được. Vì thế, đa số thời điểm Hoàng Đế đến thì hầu như cậu không có ở nhà.

May thay hôm nay Tiêu Tông không bỏ lỡ cơ hội, vì cậu đang lười nhác nằm trên sập lật sách. Không biết quyển sách này có chỗ nào hấp dẫn mà cậu lại tập trung như thế.

Thình lình, Tiêu Tông tiến lên hỏi: "Phỉ Nhi đang xem gì vậy?"

Ai ngờ vừa mới nghe thấy tiếng hắn, cậu đã hoảng hốt giấu nhẹm quyển sách xuống dưới gối, chột dạ quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Tông ca ca, huynh đến rồi à? Hè hè… chỉ là một quyển sách giải trí thôi mà, không có giá trị gì cả. Huynh có xem cũng chẳng tiếp thu được gì đâu."

Nhưng Tiêu Tông lại bảo: "Hừm… cũng đã lâu ta chưa xem sách giải trí. Giờ thấy ngươi tập trung xem như thế, chắc hẳn nội dung bên trong rất hấp dẫn nhỉ?"

Não Diệp Phỉ Nhiên nhanh chóng xử lý, cậu chỉ mong mau mắn tìm ra cách đẩy cái đề tài này đi, nói: "Cũng đâu có gì hấp dẫn đâu. Đúng rồi, không phải lúc này huynh đang thượng triều sau? Sao lại chạy đến chỗ ta vậy?"

Tiêu Tông bất đắc dĩ nói: "Vừa thượng triều là các đại thần liền nháo nhào hết lên, đòi ta phải lập Hoàng hậu, còn cầm mấy bức họa cho ta nhìn. Ta nhìn một cái là thấy phiền nên đến chỗ ngươi trốn."

Diệp Phỉ Nhiên cười nghiêng cười ngả, vừa cười vừa nói: "Huynh trốn chỗ ta được mùng một có trốn được mười lăm không? Ta thấy không bằng huynh chấp nhận đi! Mấy cái bức họa đó đâu rồi? Để ta giúp huynh tham mưu chút nào, tẩu tử tương lai của ta cũng phải để ta nhìn coi có thuận mắt không cái đã ha?"

Nghe thế, bỗng Tiêu Tông có chút tức giận, hỏi: "Phỉ Nhi, ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

Cậu thản nhiên trả lời: "Không thì sao? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Ca ca không thành thân thì chẳng lẽ làm cẩu độc thân cả đời à?"

Tiêu Tông nghĩ thầm, cẩu độc thân là đang hình dung cái gì, cạn lời nói: "Vậy còn Phỉ Nhi thì sao? Ngươi năm nay cũng mười bảy rồi, nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu có từng nhắc ngươi thành hôn chưa?"

Diệp Phỉ Nhiên chân thành lắc đầu: "Huynh không rõ phụ mẫu ta ra sao à, bọn họ đương nhiên là không quan tâm đến chuyện ta muốn thành thân hay không rồi. Thí dụ như đại ca với nhị ca nè, hai người họ một người thì gả ra ngoài, một người lại cưới nam tẩu tử cho ta. Hai người bọn họ còn đang bận tâm hôn sự của hai người kia mà. Đại Oánh tỷ tỷ tính ra cũng tốt, nhưng không ngờ tỷ ấy lại lấy chồng được ba năm rồi. Dù là ở rể nhưng trong ba năm cũng sinh được những hai đứa, còn đều mang họ Tô.

Đối với phụ mẫu ta mà nói thì ta có thành thân hay không cũng không quan trọng, miễn sao ta vui vẻ mới là quan trọng."

Những lời Diệp Phỉ Nhiên nói cũng không sai, người nhà họ Tô vốn dĩ không để ý đến chuyện con nối dõi. Mà con của Đại Oánh họ Tô cũng là vì hôn phu của nàng là cô nhi, chính hắn cũng không biết bản thân họ gì.

Từ nhỏ đã ở trong đội quân của nhà họ Tô mà lớn lên, dựa vào sự bồi dưỡng của bọn họ mà trưởng thành. Giờ cũng đã là một tướng quân tam phẩm.

Hắn không giống Diệp Thừa Trạch, tuy vị tướng quân này là người thô kệch nhưng lại đối xử với Đại Oánh rất tốt. Hắn chủ động đem họ mình sửa thành Tô cũng vì muốn cảm nhớ đến ơn dưỡng dục của nhà họ.

Hai phu thê cùng chung chí hướng, hiện giờ đang đóng giữ Bắc Cương chống đỡ mấy đội giặc cỏ.

Nhưng thật ra con của hai người vẫn ở lại kinh thành, nói là hai người bọn họ suốt ngày ở bên ngoài tuần tra không có thời gian chăm sóc cho đôi nhi nữ.

Diệp Phỉ Nhiên càng là bị người nhà họ Tô và phu thê Tô Hạo Vân chiều thành một đứa nhỏ mãi không lớn. Dẫu Tô Hạo Thanh từng nói bọn họ đừng có cưng chiều Phỉ Nhi quá, song quay đầu lại ông còn chiều cậu nhiều hơn cả Tô Hạo Vân.

Trong một biến cố vào mười năm trước, Tô Hạo Vân và Liễu Hạnh Lâm may mắn hiểu nhau, ở tuổi bốn mươi liền kết thành phu thê.

Liễu Hạnh Lâm cũng không nỡ để Tô Hạo Vân gần bốn mươi rồi mà còn phải sinh con, liền châm cho mình, tuy rằng hành phòng bình thường, nhưng không thể sinh con nối dõi được nữa. 

Mà người khác lúc nào cũng sốt ruột dùm hai người họ, bọn họ nói Liễu thái y thành hôn mấy năm nay sao lại chưa có con. Thân là đại phu vậy mà không biết tự điều trị cho mình.

Còn Liễu Huyền Hồ thì đã có kiều thê trong ngực, con cũng đã có ba đứa. Hiện tại còn kinh doanh một y quán, mỗi ngày đều sống rất tốt.

Bấy giờ, Tiêu Tông nằm xuống bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên, gật đầu đáp: "Đúng thật. Thế mà hiện tại ta lại hy vọng mình là con cái của nhà họ Tô. Nếu như vậy thì ta có thể thoải mái khỏi thành thân."

Diệp Phỉ Nhiên nhíu mày nói: "Ca, sao ca lại không thành thân? Vì không thích hả?"

Trong lòng Tiêu Tông đương nhiên có suy nghĩ riêng của mình, hắn nhìn Diệp Phỉ Nhiên, tim bỗng siết chặt một chút, gần nửa ngày sau mới hỏi: "Phỉ Nhi, ngươi có người nào mình yêu thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!