Trong cung ca múa mừng cảnh thái bình, cảnh tượng phồn vinh.
Hoàng đế uống xong rượu, hiển nhiên càng thêm cao hứng, nói với chúng đại thần: "Hôm nay trẫm đang rất vui, ngươi đi lấy bình rượu trân quý ủ ba mươi năm của trẫm tới đây, cho các vị đại nhân nếm thử."
Đại thái giám vui vẻ đáp: "Dạ hoàng thượng, để nô tài đi lấy."
Đại thái giám vừa rời khỏi đại điện, cửa sổ đại sảnh yến hội bỗng đóng hết lại.
Hoàng đế nhíu mày: "Sao thế? Sao tự nhiên lại đóng cửa? Cảnh xuân say lòng người, còn không nhanh mở ra để mọi người và trẫm cùng thưởng thức?"
Trong lúc nhất thời, trong điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đã nhìn ra, có người muốn phát động đảo chính.
Liễu quý nhân đứng dậy đầu tiên, cười với hoàng đế: "Hoàng thượng, trước tiên ngài đừng vội thưởng thức cảnh xuân. Bây giờ có một vở tuồng, mời hoàng thượng thưởng thức một chút."
Hoàng đế nhìn về phía Liễu quý nhân, nghi hoặc hỏi: "Ồ? Liễu quý nhân còn chuẩn bị tiết mục? Thật có tâm."
Liễu quý nhân từ từ vươn hai tay, nhẹ nhàng vỗ tay, rất nhanh, mấy chục tên lính mặc đồ đen vọt vào, trên tay ai cũng có một cây đao, kề trên cổ mọi người trong điện.
Chỉ có người của đảng Kính quốc công là không bị kề đao, mọi người đều nhìn ra, biến cố lần này là do ai khởi xướng.
Điều khiến người ta bất ngờ là, trên cổ Phi Ngọc công chúa cũng không có đao.
Hoàng đế không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Phi Ngọc công chúa, hỏi: "Ngọc… Ngọc Nhi, ngươi… ngươi sao lại thế?"
Phi Ngọc công chúa đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi hoàng thượng, Ngọc Nhi cũng chỉ làm vậy để người dân Nam Chiêu được cơm no áo ấm. Có một chuyện ta không thể không nói thẳng với hoàng thượng, mục đích vào kinh của Ngọc Nhi là vì ngày hôm nay. hoàng thượng sao có thể không nghi ngờ, trên thế giới này làm gì có hai người nào có diện mạo giống nhau như đúc?
Chỉ là cổ vương có chút tài mọn, mê hoặc thánh tâm thôi."
Ánh mắt hoàng đế lộ vẻ đau thương, chỉ cười khổ: "Sao ta có thể không biết? Ta chỉ tự lừa mình thôi."
Phi Ngọc công chúa quay người nhìn về phía Kính quốc công, nói: "Đại nhân, việc ta đáp ứng ngươi đã thành, vậy kế tiếp, trông cậy vào ngài rồi."
Kính quốc công cười vang: "Phi Ngọc công chúa có thể nói là rất thức thời. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện. Chỉ là, Nam Cương cũng không phải thành trì giàu có sung túc gì cho cam, nếu Nam Chiêu muốn, cứ lấy đi là được."
Hoàng đế không thể tin được nhìn Kính quốc công, nói: "Quốc công đại nhân, trẫm không ngờ ngươi lại vì lợi ích của bản thân mà bán đứng lãnh thổ của Đại Ninh. Dù Nam Chiêu và Đại Ninh có quan hệ tốt, nhưng ngươi cũng nên biết, quốc thổ bên ta tấc đất tất tranh. Ngàn vạn tướng sĩ đã hy sinh tính mạng để bảo vệ bờ cõi, mà chỉ một câu của ngươi, sự hi sinh của bọn họ đã trở nên vô nghĩa rồi sao?"
Kính quốc công cười lạnh: "Hoàng thượng, thần không biết cái gì là lãnh thổ hay không lãnh thổ. Chỉ biết rằng, những năm gần đây, Vương gia chúng ta tận tâm tận lực phụ tá ngươi. Nếu không nhờ có Vương gia, hoàng thượng có thể ngồi vững trên long ỷ hay sao? Nhưng ngươi làm ngược, làm khó Vương gia khắp nơi còn chưa tính, còn nâng đỡ Tô gia, để bọn họ tới đối phó với chúng ta.
Không phải chúng ta không nói đạo lí, là do hoàng thượng vong ân phụ nghĩa!"
Nghe thấy bốn chữ này, hoàng đế sợ ngây người, hỏi: "Ta vong ân phụ nghĩa? Gia tài của Vương gia trị giá hàng tỉ, con cháu đời sau sẽ được thừa kế danh hiệu Kính quốc công, không thể bãi bỏ, những thứ này Vương gia các ngươi còn chưa vừa lòng ư? Cứ phải ép trẫm nhường long ỷ, ngươi mới vừa lòng?"
Kính quốc công xua tay: "Thế thì không cần đâu, ta không thích làm hoàng đế, đã phải lao tâm lao lực lại còn không thể bỏ việc. Chỉ cần hoàng thượng lập Tứ hoàng tử làm thái tử, về sau, Vương gia chúng ta vẫn sẽ tận tâm tận lực phụ tá ngươi. Dù sao Vương gia cũng không muốn tạo phản, chỉ muốn nâng đỡ người bên phe Vương gia lên làm hoàng đế. Nếu hoàng thượng sáng suốt thì đừng chống cự vô ích. Bây giờ từ trên xuống dưới hoàng cung đều đã bị đại quân của Tiết Qúy bao vây.
Nếu hoàng thượng lập thái tử, chúng ta sẽ lập tức cho lui binh. Nếu không lập, thì cũng đừng trách chúng ta tàn nhẫn độc ác. Lúc trước Vương gia có thể nâng đỡ ngươi thượng vị, hiện giờ cũng có thể nâng đỡ Tứ hoàng tử. Đổi hoàng đế thôi mà, chuyện này cũng không phiền toái."
Chúng đại thần đang ngồi đều sợ đến ngây người, đồng loạt nghĩ thầm, ngươi nghe lại xem, lời ngươi nói là tiếng người sao?
Nếu đổi hoàng đế là chuyện đơn giản như vậy, vậy trên thế gian này làm gì còn chuyện nào Kính quốc công ngươi làm không nổi nữa.
Hoàng đế vô cùng tức giận, run rẩy chỉ tay: "Sao ngươi lại chắc chắn lần khởi binh này sẽ thành công?"
Kính quốc công đắc ý nói: "Rượu hoàng thượng vừa uống có phải rất thơm ngon không? Ta cũng không gạt hoàng thượng, bên trong có một chút đồ bổ. Hoàng thượng uống vào tuy về sau sẽ không chết nhưng sẽ không còn tinh lực xử lí chuyện triều chính nữa. Bệnh tật ốm yếu là chuyện khó tránh khỏi, sao thần có thể để hoàng thượng làm việc vất vả? Không bằng giao cho Tứ hoàng tử, thái tử giám quốc cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu lập Lục hoàng tử làm thái tử, nó vẫn còn là trẻ con, có thể giúp hoàng thượng làm cái gì?"
"
Hoàng đế tức giận nói: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!